Bách Luyện Thành Thần

Chương 186 : Khoái thương

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Dù sao Mạc Xán đã nói chắc như đinh đóng cột, lời lẽ lại chuẩn xác, cho dù nói thế nào, Mạc Hưu Ngôn cũng không thể cãi lại được.



Đương nhiên, đối với cường giả mà nói, khi bọn họ không tranh luận nổi thì sẽ bắt đầu lấy thế đè người rồi. Mạc Hưu Ngôn lạnh giọng nói: “Xán nhi, hôm nay có khách quý ở đây, đừng có nói bậy. Những chuyện trong nhà, về sau chúng ta lại bàn bạc!”



Nhưng Mạc Xán lúc này cũng rất quật cường, mặc dù đối mặt với gia chủ, cũng không có ý muốn nhượng bộ chút nào: “Tam thúc, về sau bàn bạc cũng được, thế nhưng vòng Hỗn Nguyên Huyết này không thể tặng được, bởi vì đây không phải đồ của người!”



“Im miệng!” Mạc Vũ cuối cùng cũng không nhịn được nữa.



Hắn thực sự hối hận, sớm biết vậy thì hắn đã ra tay ngay từ đầu là được rồi, thừa dịp Chu Thiên Ngưng chưa đến liền đuổi Mạc Xán và đám người bên cạnh hắn ra ngoài luôn cho xong.



Không nghĩ tới, giữ bọn họ lại đến bây giờ sẽ gây ra phiền phức như vậy, vô duyên vô cớ làm cho Chu Thiên Ngưng chê cười.



Đây đúng là chuyện đáng chê cười. Dù sao cũng là hắn tặng đồ cho người ta, vậy mà đồ lại là vật có chủ! Nghĩ đến chuyện vì Mạc Xán mà mình bị Chu Thiên Ngưng khinh thường, trong lòng Mạc Vũ lại dâng lên từng đợt sát ý.



Mạc Hưu Ngôn không nói gì. Dù sao lão ta cũng là trưởng bối, càng lớn chuyện thì lão càng khó rút ra được nên trước tiên cũng chỉ có thể quan sát thế cục, biện pháp tốt nhất là để con trai mình đè ép Mạc Xán!



Mạc Xán trời sinh nhát gan, là một phế vật, từ nhỏ đã sợ con trai mình, nói không chừng chỉ vì một tiếng gào này của Mạc Vũ, hắn sẽ nhượng bộ.



Nhưng Mạc Xán không hề nhượng bộ, đồng thời cũng không nói gì, bởi vì có người đã giành nói trước hắn.



Người nói chuyện là La Chinh.



“Im miệng? Vì sao lại muốn Mạc Xán im miệng?” La Chinh cười hì hì, nhưng trong mắt hắn lại không mang ý cười. Sau khi xem xong màn khôi hài này, La Chinh cuối cùng cũng hiểu rõ, tụ hội hôm nay đã định trước sẽ khó mà kết thúc một cách yên bình. Nên hắn chỉ có thể chọn thời điểm thích hợp nhất để mà nhảy ra.



“Ngươi cũng im miệng cho ta, đây là địa bàn của Mạc gia ta, một đệ tử ngoại môn nho nhỏ như ngươi có tư cách gì mà nói?” So với Mạc Xán, hận ý của Mạc Vũ đối với La Chinh lại càng sâu đậm hơn!



Mạc Xán đứng lên, giọng nói cứng rắn, lớn tiếng: “La Chinh là bạn của ta, ta là người Mạc gia, hắn đương nhiên có tư cách!”



Vốn hôm nay là ngày Mạc gia tụ hội, chính là một chuyện vui mừng, giờ đây khu vực bên này lại xảy ra chút tranh cãi, mọi người cũng đều hạ giọng.
Dùng cật cây phong liễu làm cán thương, không chỉ có thể làm cho cán thương dẻo dai gấp mười phần mà trọng lượng gần như bằng không.



Bởi vì thương nhẹ, cho nên tốc độ cực nhanh.



Nháy mắt một cái, thương của Mạc Vũ đã đâm ra mười hai phát.



Tốc độ đâm thương này, đúng là đủ để cho hắn kiêu ngạo với người cùng cảnh giới. Bởi vì phương thức công kích chủ yếu của thương là do mũi thương xuyên qua tạo nên thương tích, loại vết thương này có lực phá hoại mạnh hơn rất nhiều so với kiếm đâm, đao chặt.



Thế nhưng trường thương cũng có một khuyết điểm, đó chính là thu chiêu quá chậm. Giả sử ngươi đâm ra một thương, sau khi người ta né được, đối phương sẽ theo thương mà phản kích, lúc này người sử dụng thương thường khó ứng phó.



Thế nhưng thương của Mạc Vũ ngắn nên thu chiêu hay ra chiêu đều cực nhanh, cơ bản che giấu được khuyết điểm của trường thương.



Hơn nữa thời điểm Mạc Vũ đâm thương cũng đã truyền chân nguyên vào trong trường thương, tạo nên từng đường đâm cứng rắn, sắc bén.



Chân nguyên hóa hình bao phủ trên mũi thương này kéo dài tới ba thước nên đã bù lại chiều dài bị thiếu của cán thương.



Mạc Hưu Ngôn nhìn thương pháp mà con trai mình đánh ra, không khỏi gật đầu, trên mặt cũng hiện ra vẻ hài lòng.



Mạc Vũ vẫn luôn là hy vọng của Mạc Hưu Ngôn, từ nhỏ năng lực lĩnh ngộ của hắn đã kinh người. Hơn nữa năm mười bốn tuổi, khi hắn chơi đùa ở ngoại ô Đế Đô, đã gặp được một vị cao nhân và được người đó truyền thụ cho bộ “thương pháp Liễu Diệp”. Bộ thương pháp kia, Mạc Hưu Ngôn từng tự mình điều tra, không ngờ đó lại là một bộ công pháp thiên giai.



Con trai mình có được cơ duyên lớn như vậy, lão là cha đương nhiên hy vọng hắn thành tài, vượt qua chính mình, dẫn dắt Mạc gia đi lên đỉnh cao.



Cho nên Mạc Hưu Ngôn dốc hết tiền tài của Mạc gia, trợ giúp Mạc Vũ chế tạo thanh “Vân Liễu Loạn Hoa Thương” kia.



Những năm gần đây Mạc gia vẫn trên đà suy bại, chính là bởi Mạc Hưu Ngôn đánh cược hết phần lớn tiền của lên người con trai mình!



Nhưng cũng may, biểu hiện của Mạc Vũ không khiến cho người làm cha như lão thất vọng, dù là tốc độ tu luyện hay thực lực đều vượt xa người cùng cảnh giới. Mặc dù hiện tại Mạc Vũ mới chỉ là Tiên Thiên Tứ Trọng, nhưng thực lực bản thân đã vượt xa người cùng giai, dựa vào phán đoán của Mạc Hưu Ngôn, cho dù Mạc Vũ có phải đối kháng với võ giả Tiên Thiên Thất Trọng cũng sẽ không rơi vào thế hạ phong.