Bách Luyện Thành Thần

Chương 192 : Nhân tình

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Mỗi một kiếm đều chém ra một luồng kiếm khí, liên tục bốn lần chém liền có bốn luồng kiếm khí xuất hiện, hơn nữa luồng kiếm khí sau còn mạnh hơn luồng trước!



Bốn luồng kiếm khí, cộng thêm một luồng kiếm khí vẫn luôn đuổi giết La Chinh, hiện tại tổng cộng đã có năm luồng kiếm khí đuổi giết hắn!



“Ta muốn chém ngươi thành mảnh vụn!” Mạc Hưu Ngôn một tay nắm kiếm Quy Khư, tay còn lại chỉ thẳng vào mũi kiếm, chuyên tâm điều khiển năm luồng kiếm khí đuổi giết La Chinh.



La Chinh phản ứng cũng không chậm, sau khi kế hoạch ám sát mà hắn tỉ mỉ an bài thất bại, hầu như hắn không dừng lại, tiếp tục bỏ chạy!



Nhưng lúc này La Chinh cũng không thoát được sự truy lùng của Mạc Hưu Ngôn, bởi vì một luồng kiếm khí khóa chặt trên người La Chinh, cho nên bốn luồng kiếm khí khác chỉ cần đi theo luồng kiếm khí kia thì sẽ rất dễ dàng bắt kịp La Chinh.



Huống chi vừa rồi trong lòng Mạc Hưu Ngôn có chút do dự, lúc điều khiển kiếm khí cũng không thật sự dốc lòng, cho nên tốc độ kiếm khí cũng không nhanh như vậy.



Lúc này Mạc Hưu Ngôn rất phẫn nộ, một lòng muốn lấy mạng La Chinh, nên vô cùng chuyên tâm thao túng kiếm khí vây quét La Chinh, tốc độ của những kiếm khí kia cũng nhanh gấp ba lần so với trước!



La Chinh dốc sức liều mạng rút năng lượng của tinh thạch Phượng Tường, tận lực làm cho thân thể của mình cực kỳ nhẹ nhàng, cả người liền hóa thành một tàn ảnh, chạy vội trong một đường tắt của Mạc gia.



Đường tắt này cũng chỉ có mười trượng, La Chinh tiến vào một cái là vọt tới cuối đường chỉ trong một hơi thở. Tốc độ La Chinh nhanh đến cực hạn, nhưng tốc độ những luồng kiếm khí kia cũng vô cùng nhanh.



Ngay lúc La Chinh vừa vọt tới cuối đường thì chúng cũng đã đi tới sau lưng, những kiếm khí kia gào thét mà đến, phát ra khí thế làm cho tóc La Chinh bay tán loạn.



“Nhảy!”



Mắt thấy khó có thể tránh, hai chân La Chinh nhảy lên, cả người vọt lên cao, cứ thế mà nhảy từ đường tắt bên này vào một tòa biệt viện bên cạnh.



Năm luồng kiếm khí kia có tốc độ cực nhanh, lúc này cũng không thu lại kịp mà trực tiếp cắt một vòng trên bức tường cuối đường. Dưới sự thao túng của Mạc Hưu Ngôn, năm luồng kiếm khí lập tức chuyển hướng ngay ngắn, lại một lần nữa vọt về phía La Chinh bên trong biệt viện.



La Chinh không có thời gian để dừng lại, vừa mới rơi xuống đất đã trực tiếp xông vào trong biệt viện, đụng sụp cửa gỗ ngôi biệt viện này, lại đụng sụp cửa sau, lần nữa đụng nát một vách tường, tiếp tục chạy trong Mạc gia!



Chỉ khổ hạ nhân của Mạc gia, họ vốn bận rộn trong Mạc phủ, nhưng bất thình lình vách tường bên cạnh bị đụng nát, thậm chí toàn bộ phòng ở đều bị sập, nhưng bọn họ căn bản không thấy rõ ai đang đâm ngang đâm dọc trong Mạc phủ. Lúc này bọn họ cũng chỉ có thể trốn trong góc run rẩy.



“Ầm, ầm ầm...”



Bên trong Mạc gia thỉnh thoảng truyền đến từng đợt nổ mạnh.
Cũng nhờ một mình Thạch Hổ dốc sức liều mạng tu luyện trong Tây Sơn, dốc sức liều mạng tàn sát yêu binh yêu tướng, làm chậm tiết tấu tiến công của Yêu tộc.



Từ đó về sau, Thạch Hổ tiếng tăm vang dội!



Đồng thời mọi người cho Thạch Hổ một cái biệt hiệu, chính là người đốn củi Tây Sơn.



Có thể tàn sát Yêu tộc ở sào huyệt của chúng như thế, còn có thể tránh sự bắt giết của Yêu Vương, còn ở lại trên Tây Sơn ba năm, không hề nghi ngờ Thạch Hổ đã tạo ra một kỳ tích.



Cũng là vì vậy, danh hiệu người đốn củi Tây Sơn dần dần lưu truyền, mọi người ngược lại đã quên mất tên của hắn.



Chỉ là mọi người nhìn cái rìu đốn củi trên tay hắn, sẽ nhớ tới tiều phu coi Yêu tộc như củi mà bổ kia!



Mười năm trước Thạch Hổ xuất ngũ giã từ Đế Quân, cho dù Đế Quân cố sức mời hắn trấn thủ thành Bạch Đế, nhưng hắn vẫn chọn tới Đế Đô.



Có người đồn rằng Thạch Hổ phải trả một món nợ nhân tình.



Nghe nói lúc Thạch Hổ còn trẻ đã từng là một thiếu niên thô lỗ, sức mạnh ghê gớm trời sinh nhưng một chữ bẻ đôi không biết.



Sau khi ra khỏi núi hắn liền làm cu li cho một nhà giàu. Lúc ấy Thạch Hổ không hề có kiến thức, cũng không hiểu lòng người hiểm ác. Khi con trai của nhà đó phạm tội, bị quan phủ trị tội, nhà giàu đó đã nảy ra một ý định, bỏ tiền lo lót từ trên xuống dưới, cuối cùng cho Thạch Hổ thành người chịu tội thay.



Thạch Hổ chẳng hiểu ra làm sao lại bị đưa vào ngục giam như vậy, cuối cùng bị phán tội chết, yêu cầu qua thu xử trảm.



Chẳng qua ngày xử trảm hôm ấy, Thạch Hổ lại được cứu.



Người cứu Thạch Hổ chính là một vị thiếu gia Chương gia.



Từ đó về sau, Thạch Hổ liền một mực đi theo sau lưng vị thiếu gia Chương gia kia, sau đó tu vi hắn tăng mạnh vượt bậc, về sau tòng quân, lập được công lao to lớn.



Vị thiếu gia Chương gia kia, chính là Chương gia chủ đương thời, cha của Chương Vô Huyền, Chương Quần!



Mà Thạch Hổ rời khỏi Đế Quân, trở lại Đế Đô Phần Thiên chính là muốn trả một nhân tình cho Chương Quần.