Bách Luyện Thành Thần

Chương 194 : Còn sợ gì nữa?

Ngày đăng: 12:58 30/04/20


Trên mặt Mạc Hưu Ngôn lộ ra tia cười giảo hoạt, đứa cháu này đúng là dễ gạt, vì vậy trên mặt lão ta lại khôi phục bộ dáng ưu nhã quý khí trước đây rồi cười nói: “Đã như vậy, hôm nay...”



“Đợi một chút!” Mạc Hưu Ngôn còn chưa nói hết lời, Chu Thiên Ngưng lại đứng ra.



Mạc Hưu Ngôn nhíu mày, lão thân là gia chủ, bình thường chẳng mấy ai dám xen ngang lúc lão đang nói, nhưng hôm nay đã có vài tiểu bối cắt ngang lời lão rồi. Chỉ là thấy đối phương là Chu Thiên Ngưng, lúc này lão cũng không dám thể hiện vẻ bất mãn, ngược lại hỏi: “Chu gia đại tiểu thư, còn có chuyện gì?”



“Ngươi suýt chút nữa giết chết La Chinh, chuyện này tính thế nào?”



Phần lớn phụ nữ đều bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, mong Chu Thiên Ngưng cư xử như quân tử coi như không có chuyện gì, đó là chuyện không thể.



Huống chi, Mạc Hưu Ngôn vừa mới suýt chút nữa giết chết La Chinh, đây là chuyện dù thế nào nàng cũng không thể dễ dàng tha thứ!



Sắc mặt Mạc Hưu Ngôn trầm xuống, hôm nay mặt mũi của lão đã hoàn toàn mất rồi, thế nhưng mà đứa con gái này của Chu gia vẫn bám chặt lão không buông, thật sự được voi đòi tiên! Sắc mặt Mạc Hưu Ngôn cũng trầm lại: “Chu gia đại tiểu thư, ta đã nói rồi, chuyện hôm nay tất cả mọi người đều có chỗ không đúng, coi như là một hiểu lầm. Nếu cảm thấy Mạc mỗ đã làm quá, mong thông cảm nhiều hơn.”



Chu Thiên Ngưng lại cười lạnh nói: “Lúc trước ta khuyên ngươi không nên ra tay, sao không thấy ngươi thông cảm cho ta? Nếu không có tiểu thúc Thương Tù ở đây, ngươi sẽ thông cảm sao? Vậy ngươi nói xem, ta dựa vào cái gì thông cảm cho ngươi?”



“Chẳng lẽ Chu gia đại tiểu thư nhất định phải nắm việc này không buông?” Mạc Hưu Ngôn lui không thể lui, mặt mũi âm trầm hỏi ngược lại.



“Đương nhiên là thế!” Chu Thiên Ngưng mang bộ dạng đương nhiên là thế.



“Hừ! Khinh người quá đáng!” Mạc Hưu Ngôn rốt cục nhịn không được. Là người đều có ba phần tỳ khí, Mạc Hưu Ngôn nhịn đến bây giờ, đã mất hết mặt mũi của một gia chủ từ lâu, thế nhưng lão ta cũng không thể bị một tiểu bối đè ép mãi được. Vì sự bức bách của Chu Thiên Ngưng, lão không thể dễ dàng tha thứ.



Lúc này, Thương Tù giữa không trung toát ra một nụ cười âm nhu: “Nếu Thiên Ngưng đã không thoải mái, ta tất nhiên sẽ giúp con bé, Thiên Ngưng con nói xem ta nên làm thế nào?”



Chu Thiên Ngưng khóe miệng hơi nhếch lên, đang muốn để Thương Tù dạy dỗ Mạc Hưu Ngôn một trận, lúc này Mạc Vân bên cạnh lại kéo ống tay áo nàng một cái.



Trên mặt Mạc Vân tái nhợt, mặt mũi đều là vẻ mặt khẩn cầu, nhẹ giọng nói: “Thiên Ngưng tỷ, van cầu tỷ tha cho cha ta một lần, chuyện này cứ như vậy có được hay không?”
“Không làm được?” La Chinh trên mặt hiện lên một nét trào phúng: “Nếu làm không được, huynh còn sống trên đời này làm gì? Không bằng nhảy xuống sông Kim Thủy bên cạnh chết đi cho rồi?”



Lúc này đám người bọn họ đang ở đầu một con sông, con sông này tên là Kim Thủy, chính là sông lớn nhất trong nội thành Đế Đô. Trên mặt sông sóng nước lăn tăn, dưới ánh trời chiều phản xạ lên ánh sáng vàng không theo quy tắc, trông cả con sông như được dát vàng.



Mạc Xán nhìn con sông Kim Thủy bên cạnh, trong mắt lộ vẻ chán nản: “Đúng vậy! Cha chết oan, con trai không chỉ không thể điều tra chân tướng, cho dù đã biết chân tướng, cũng không thể báo thù... Thật sự không bằng chết đi cho rồi, sông Kim Thủy này hàng năm đều có vài trăm người chết đuối, thêm ta nữa cũng chẳng sợ nhiều quá...”



Chương Vô Huyện và Chu Hiển nghe thấy lời của La Chinh, trên mặt đều lộ ra vẻ kỳ quái, có cách an ủi người như vậy sao? La Chinh đây không phải khích lệ Mạc Xán tự sát à? Chẳng qua La Chinh không bao giờ làm chuyện không chắc chắn, chắc hẳn La Chinh có cách làm của mình nên hai người bọn họ cũng không xen vào mà chỉ yên lặng theo dõi. Nếu Mạc Xán thật sự muốn nhảy sông tự sát, vậy bọn họ tất nhiên không cho phép.



Đúng vào lúc này, La Chinh lại cười nói: “Ta nghĩ huynh đã yếu đuối đến hết thuốc chữa rồi, không nghĩ tới huynh còn rất có dũng khí!”



Mạc Xán buồn bực nhìn La Chinh, kỳ quái nói: “Dũng khí? Ta có dũng khí chỗ nào?”



“Chết còn không sợ thì huynh còn sợ cái gì? Huynh còn e dè cái gì? Nếu trước mặt huynh bây giờ là Mạc Hưu Ngôn, cùng lắm lão ta cũng chỉ có thể dùng một kiếm giết huynh, còn có thể làm gì được nữa?” La Chinh hỏi liên tiếp vài câu, “Đến chết còn không sợ, vậy thà liều mạng còn hơn dày vò chính mình! Nếu sau này huynh có thực lực thì lại đi tìm Mạc Hưu Ngôn đòi lẽ phải. Mạc Hưu Ngôn lão còn có thể làm gì huynh? Nếu huynh đã xem thường sống chết, vì sao không liều thử một phen?”



Nghe được lời La Chinh nói, trái tim Mạc Xán bỗng nhiên đập mạnh...



Mạc Xán tính tình hiền lành, nhẫn nhục chịu đựng, nhưng trong lòng cũng rất bền bỉ! Nếu không thì chỉ với sự giúp đỡ của La Chinh, hắn cũng không thể vào được Thanh Vân Tông.



Lời La Chinh nói có lý, đời người chịu khổ một hồi, đến lúc chết đi khó tránh khỏi tiếc nuối, còn không bằng dốc toàn lực đi liều một phen, cuối cùng thất bại thì đã sao? Cùng lắm chẳng qua cũng chỉ là một chữ “Chết”!



Mạc Xán suy nghĩ theo lời chỉ dẫn của La Chinh, cứ như có một cánh cửa mới được mở ra. Mạc Xán cũng không đòi hỏi quá nhiều với thế giới này, mặc dù thi vào Thanh Vân Tông, phấn chấn tu luyện nhưng cũng không chịu khó, theo kiểu sống ngày nào hay ngày ấy.



Nhưng bây giờ Mạc Xán đã có mục tiêu của mình. Đúng vậy! Hắn muốn dẫm Mạc Vũ dưới chân, hắn muốn chất vấn Mạc Hưu Ngôn, cha hắn chết như thế nào! Điều kiện tiên quyết để làm được những điều này chính là hai chữ thực lực!



Càng nghĩ như vậy, ánh mắt của hắn lại càng sáng, hai tay siết thành nắm đấm, mơ hồ run rẩy.