Bách Luyện Thành Thần

Chương 20 : Chấn kinh

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Tô đạo sư vì Tiểu Vũ Phong mà phá đi quy củ, điều này đã làm cho những đạo sư ở những ngọn sơn phong khác khá là bất mãn.



Nhưng khi bọn họ nghĩ đến bối cảnh của Tô đạo sư, thì lại chẳng có ai thực sự đủ can đảm để chỉ trích thẳng mặt nàng. Lão giả lông mày trắng này chỉ là người phụ trách trông coi Thử Luyện mà thôi. Lão thật không dám đắc tội với Tô đạo sư, chỉ miễn cưỡng khuyên ngăn vài câu rồi thôi. Nếu Tô đạo sư không đặt lời lẽ của lão vào tai, thì lão cũng chẳng dám nói nhiều làm gì.



Về phần tên tiểu từ đang bị bốn người khác đuổi đánh kia, theo quan điểm của lão, hẳn có thể là tên tiểu tử kia tu luyện một loại công pháp luyện thể đặc biệt nào đó, sở hữu thể chất đặc thù, có khả năng chịu đòn hơn người.



Nhưng trong Thanh Vân Tông có rất nhiều đệ tử ưu tú. So với đám đệ tử thiên tài yêu nghiệt kia, tên tiểu gia hỏa này thật cũng chẳng được xem là cái gì nổi bật. Hắn chỉ mới thông qua Thử Luyện mà thôi, tiếp theo còn cần phải thông qua thí luyện khảo hạch nữa. Thí luyện khảo hạch thì lại không đơn giản như vậy, biết đâu tên tiểu tử này không thể vượt qua thì sao?



Sau khi vượt qua cột mốc ba mươi dặm.



Bốn tên đang rượt đuổi rốt cuộc cũng sức tàn lực kiệt. Tất cả đều mệt mỏi bệt xuống mặt đất thở hổn hển, thậm chí bọn hắn còn chẳng có đủ sức để mà nhúc nhích.



Bọn hắn cũng đến đây để tham gia đợt Thử Luyện lần này. Giết tên tiểu tử Luyện Tạng Cảnh kia chỉ là phụ mà thôi. Nhưng hiện nay bọn hắn đã cực kỳ mỏi mệt, đừng nói là đi đánh người, cho dù là thông qua Thử Luyện bọn hắn cũng chẳng còn đủ sức. Phía trước ít nhất cũng còn năm, sáu dặm đường, với thể trạng hiện tại của bọn hắn, ngay cả đứng lên cũng vô cùng gian nan.



Lắc lắc cánh tay, giờ đây La Chinh cảm thấy tinh thần rất là sảng khoái, đầu óc minh mẫn hơn gấp trăm lần. Dưới từng quyền, từng quyền dày đặc đánh vào người, tạp chất bị bức ra khá nhiều. Lục phủ ngũ tạng của La Chinh giờ đây tinh khiết hơn rất nhiều. Nếu cứ tiếp tục lặp đi lặp lại như vậy, trong khoảng thời gian ngắn đạt tới Luyện Tạng Cảnh đỉnh phong hẳn là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.



Đáng tiếc là, loại cơ hội này không phải lúc nào cũng có thể xảy ra. Hiện tại La Chinh vẫn có chút chưa thỏa mãn cho lắm.



Thấy tên thư sinh mặt mũi tràn đầy vẻ độc ác nhìn mình. La Chinh liền bước lại gần chỗ hắn, ngồi xổm xuống hỏi:



- Ta vừa nghe ngươi nói là Vương công tử, hắn là tên Vương Nhất Định kia, đúng chứ?



Tên thư sinh cười lạnh nói:



- Ngươi đã biết rõ như vậy, còn không mau quỳ xuống nhận chết. Vương công tử là đệ tử sĩ tộc. Ngươi chọc phải hắn, ngươi nghĩ ngươi có thể sống sao? Cho dù ngươi có tiến vào Thanh Vân Tông đi chăng nữa, thứ đang chờ đón ngươi chỉ có một chữ "tử" mà thôi.



La Chinh nhẹ gật đầu, cười nói:



- Giúp ta nhắn cho vị Vương công tử kia một câu. Ta với hắn không thù không oán, không cần xen vào chuyện quan trọng giữa ta và La Phái Nhiên.



- Nực cười! Vương công tử là ai? Sẽ nghe lời ngươi nói hay sao? Ngươi nghĩ mình có tư cách đó sao? Người muốn giết ngươi cũng chỉ cần một câu nói…



Tên thư sinh kia tiếp tục cười lạnh nói.
“Bây giờ không có ai đánh, nhưng áp lực từ phía bên ngoài đã đạt đến mức khủng bố. Cỗ áp lực đó chẳng hề yếu hơn lực lượng mà người khác đánh vào là bao. Mà thân thể đúng là đem cỗ áp lực này chuyển hóa thành dòng nước ấm, cọ rửa thân thể cho ta!”



Cỗ áp lực này không ngừng đè nén La Chinh. Thao thao bất tuyệt. Đa phần đều tác động đến toàn thân thể, vậy nên hiện tại trong người La Chinh, dòng nước ấm kia đang lưu chuyển khắp cả cơ thể.



Môi trường áp lực cao này vậy mà lại trở thành nơi tu luyện hoàn hảo dành cho hắn. Trong lòng La Chinh liền mừng rỡ hẳn lên, hắn liền đứng ngay tại chỗ, hai mắt nhắm lại, để cho dòng nước ấm kia bài trừ tạp chất bên trong cơ quan nội tạng của bản thân.



Trong khi La Chinh đang hưởng thụ cảm giác thân thể được gột rửa, vị Tô đạo sư cùng lão giả râu bạc trắng kia cũng bị một màn này dọa cho sợ hãi.



Ba mươi dặm đường đầu tiên của con đường này, chính là đoạn đường mà Thanh Vân Tông dùng để tiến hành Thử Luyện. Dưới tình huống bình thường, Luyện Cốt Cảnh, Luyện Tạng Cảnh, Luyện Tủy Cảnh, tu luyện giả trong ba giai đoạn này, đem miếng ngọc bội biến sắc thành màu đỏ, như vậy đã được xem là hoàn thành Thử Luyện rồi.



Thế nhưng, ba mươi dặm sau của con đường, chính là dành cho người có thực lực Tiên Thiên Bí Cảnh đến để tu luyện.



Áp lực ở nơi đây đã đạt đến mức kinh khủng, năm vạn cân, so ra cũng là năm mươi Đỉnh Chi Lực. Đứng ở trong đoạn đường này, cứ như là có năm mươi cái đỉnh lớn đè lên người vậy.



Cỗ áp lực kinh khủng như vậy, đừng nói là Luyện Tủy Cảnh, coi như là Bán Bộ Tiên Thiên cũng phải chùn bước. Chỉ có tu luyện giả sau khi bước vào cảnh giới Tiên Thiên Bí Cảnh mới có thể chịu được cỗ áp lực này.



Người có thực lực Luyện Cốt Cảnh, Luyện Tạng Cảnh bước vào đây, chỉ sợ cả người sẽ trực tiếp bị đè thành mảnh vụn.



Tên tiểu tử kia tuy có thân thể cực kỳ cường hãn, chịu được công kích của bốn người có thực lực Luyện Tủy Cảnh. Nhưng khi đối mặt với cỗ áp lực năm vạn cân này, chỉ sợ cũng sẽ lành ít dữ nhiều mà thôi.



Hai người đều ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Ngay lập tức cả hai đều nhảy lên hai chiếc Phi Thiên Liễn khác nhau, hướng về phía trước lao đi.



Với tốc độ của Phi Thiên Liễn, khoảng cách ba mươi dặm cũng chỉ thoáng cái là đến.



Hai người từ hai chiếc Phi Thiên Liễn khác nhau nhảy xuống mặt đất, liền nhanh chóng nhận ra La Chinh không những bình yên vô sự, mà còn đang từ từ bò dậy!



Lão giả lông mày trắng thấy một màn như vậy, liền lẩm bẩm nói:



- Chủ trì Thử Luyện nhiều năm như vậy, ta thực chưa bao giờ thấy qua, thực chưa thấy qua…



Đôi bàn tay trắng như ngọc của vị Tô đạo sư kia thì đang che khuất cái miệng nhỏ của mình. Trong đôi mắt đẹp cũng hiện lên vẻ chấn kinh. Tên tiểu tử này rõ ràng chỉ mới là Luyện Tạng Cảnh mà thôi, làm sao có thể chống lại áp lực năm mươi Đỉnh Chi Lực? Hơn nữa, còn có thể đứng lên?