Bách Luyện Thành Thần
Chương 214 : Tặng miễn phí luôn
Ngày đăng: 12:58 30/04/20
“Ồ!” Cô gái kia ồ lên một tiếng với giọng khàn khàn. La Chinh có thể nhanh chóng chống lại mị thuật của mình, điều này nằm ngoài dự liệu của nàng.
Phải biết, những người trẻ tuổi thường có sức đề kháng rất kém với mị thuật, dáng vẻ người trước mắt cũng chỉ vào khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, là cái độ tuổi ngựa non háu đá, vậy mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi lại có thể phá hỏng mị thuật của nàng, điều này cũng đủ khiến nàng phải giật mình.
Vì vậy, dù chỉ mới gặp mặt một lần, bà chủ Thiên Cơ Các liền sinh ra hứng thú với La Chinh.
“Là ngươi muốn mua thanh bảo kiếm kia?” Cô gái dùng chất giọng khàn khàn hỏi.
Giọng nói tuy khàn khàn, nhưng khi lọt vào tai cũng cực kì dễ chịu, La Chinh gật đầu nói: “Đúng vậy!”
“Ồ...” Cô nàng lấy tay vuốt bộ lông trên đầu bạch hổ bên cạnh: “Chưởng quầy Tề không nói với ngươi sao? Thanh kiếm này thật ra không bán.”
“Thực ra chưởng quầy Tề cũng đã nói rồi, chẳng qua là ta cứ cố ý muốn mua thôi.” La Chinh nói.
Cô nàng liền lắc đầu: “Thanh bảo kiếm này là Xa Đạo Tử dùng những hơi thở cuối cùng để chế tạo nên. Ông ấy và cha ta là bạn tốt của nhau, trong di thư được lưu lại của Xa Đạo Tử có nói thế này: Nếu sau này có vị luyện khí sư nào có thể luyện thanh kiếm này thành tiên khí, thì có thể tặng miễn phí, nhưng nếu không chắc chắn, dù có ra giá cao tới mức nào cũng không bán...”
Khóe miệng La Chinh hơi nhếch lên: “Nếu ta chắc chắn có thể ngưng luyện thanh bảo kiếm này thành tiên khí, ngươi thực sự bằng lòng đưa tặng?”
Nghe được lời nói của La Chinh, vị chưởng quầy trung niên vẫn đang cúi thấp đầu ở bên cạnh có hơi kinh ngạc một chút, nhưng lúc này bà chủ của hắn ở đây nên cũng không tới phiên hắn lên tiếng.
Cô nàng lấy tay che miệng, cười đến run rẩy cả người: “Công tử xin đừng nói đùa, ngươi còn chẳng phải là luyện khí sư, trong cơ thể ngay cả chân hỏa cũng không có, làm sao hiểu được thế nào là ngưng luyện?”
Thực ra ngưng luyện cũng không cần dùng đến chân hỏa, thế nhưng người hiểu được ngưng luyện đương nhiên đều là luyện khí sư. Cô gái kia nhìn ra La Chinh tu luyện chân nguyên chứ không phải chân hỏa, nên liền nghi ngờ lời nói của hắn. Muốn ngưng luyện thanh bảo kiếm kia thành tiên khí thì trước hết phải là luyện khí sư!
“ Cô nói vậy là sai rồi, đúng là ta không tu luyện công pháp chân hỏa, nhưng luyện khí đâu nhất định phải dùng chân hỏa trong cơ thể? Dùng dị hỏa khác, không phải cũng có thể luyện khí sao?” La Chinh cười nói.
Cô nàng thở dài một hơi, rõ ràng đã nghĩ là La Chinh lừa gạt nàng. Dù sao có phải luyện khí sư hay không, nàng liếc mắt là có thể nhìn ra được. Chắc chắn vị thiếu niên trước mắt này không thể là luyện khí sư. Muốn vạch trần lời nói dối của hắn thực sự quá đơn giản: “Nếu ngươi đã là luyện khí sư, thì hãy lấy cái gọi là dị hỏa của ngươi ra xem một chút!”
Dứt lời, cô nàng búng tay một cái, ngọn lửa hừng hực cháy trong lò sưởi ở vách tường bên cạnh chợt bắt đầu thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn bằng khoảng bàn tay, hơn nữa hình dáng ngọn lửa bỗng biến thành một con chim nhỏ bay ra khỏi lò.
Chưởng quầy Tề lộ vẻ chần chừ: “Cái này...”
Cô nàng phất tay một cái: “Phần thưởng ngươi đáng được nhận, đương nhiên cũng sẽ không thiếu một phần, ngươi không cần lo lắng!”
Nghe cô gái kia nói vậy, chưởng quầy Tề chỉ có thể đưa thanh bảo kiếm đang cầm trong tay cho La Chinh.
La Chinh tiếp nhận bảo kiếm, hướng về phía cô gái kia chắp tay cúi đầu: “Đa tạ đã ban kiếm!”
Cô nàng gật đầu, không thèm để ý nói: “Tuy là giao thanh bảo kiếm này cho ngươi cũng không phải lựa chọn tốt nhất, thế nhưng qua nhiều năm như vậy, trong Đông Vực cũng không có vị tông sư luyện khí nào mới, mà Vương Đại và các vị tông sư khác lại không chịu ra tay, thanh bảo kiếm này để ở đây cũng coi như là lãng phí. Nếu như ngươi thực sự chắc chắn, ngược lại có thể thử một lần, giống như lời của Xa Đạo Tử có nói trong di ngôn, tất cả chỉ cần là người có duyên đi!”
La Chinh gật đầu, nói tạ ơn lần nữa rồi mới rời đi. Trong lòng hắn mừng rỡ, cũng gấp gáp muốn thử một chút, xem lợi dụng Thiên Diễn Tinh Hoa có thể luyện thanh bảo kiếm này đến mức nào...
Sau khi La Chinh rời khỏi, chưởng quầy Tề lập tức thay đổi bộ dáng, ánh mắt sáng quắc nhìn cô nàng kia nói: “Ngài làm như vậy, hình như có hơi vượt quá quy củ!”
Cô nàng lắc đầu, ánh mắt lười biếng nhìn ngọn lửa cháy hừng hực trong lò ở vách tường, cho tới tận lúc này, con hỏa linh kia còn ngồi lạnh run trong vách, nàng thản nhiên nói: “Quy củ? Đông Vực những năm gần đây, có được mấy thiên tài? Một người duy nhất vẫn còn bị nhốt ở Luyện Ngục Sơn mặc người ta làm bừa, sợ là Đông Vực cũng bị hoang phế cả rồi!”
“Nhưng tên nhóc nhóc này chẳng qua...” Chưởng quầy Tề lắc đầu, vẫn không đồng ý với lời giải thích của nàng.
“Chẳng qua cái gì? Cao thủ Tiên Thiên? Ánh mắt của ta không bao giờ sai, chỉ là một Thanh Vân Tông, sợ là còn không chứa nổi hắn. Hãy chờ xem, không bao lâu nữa, sợ rằng hắn thật sự có tư cách đi trên Thanh Vân Lộ!” Cô nàng híp mắt nói, giống như mắt mèo về đêm, tản ra mị thái vô tận.
“Ngài khẳng định như vậy?” Chưởng quầy Tề thận trọng hỏi.
Cô nàng bỗng nhiên quay đầu, chỉ vào lò sưởi trong tường, cười với chưởng quầy Tề mà nói: “Vừa nãy ngươi không ở trong phòng, không biết chuyện nên ta cũng không trách. Ngươi xem Chu Tước trong lò sưởi bị dọa sợ thành bộ dáng gì rồi?
Chưởng quầy Tề liếc mắt nhìn qua, con hỏa linh trong lò đang kịch liệt run run, dường như sợ hãi vô cùng...
Chưởng quầy Tề lập tức biến sắc: “Cái này… Vì sao Chu Tước bị sợ đến như vậy?”