Bách Luyện Thành Thần

Chương 217 : Mượn lò

Ngày đăng: 12:58 30/04/20


Đây cũng là lần đầu tiên đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong lại chạy đến Trám Hỏa Phong mượn lò luyện khí để dùng.



Từ Hàm cũng từng nghe nói tới một vài đệ tử có thiên phú kỳ tài, không chỉ tu luyện võ đạo mà thuật luyện khí cũng có trình độ thâm hậu.



Nhưng loại đệ tử này nhất định là có sĩ tộc lớn chống đỡ sau lưng, lò luyện khí của những sĩ tộc kia còn cao cấp hơn so với Trám Hỏa Phong nhiều, thế nên việc gì cần tới tìm bọn hắn mượn dùng?



“Quả thật là vậy, ta chỉ muốn mượn dùng lò luyện khí của các huynh một chút thôi. Nhưng huynh yên tâm, ta sẽ không để phát sinh loại chuyện như nổ lò đâu, bởi vì ta không phải là dùng luyện chế binh khí, mà là muốn ngưng luyện một món binh khí...” La Chinh giải thích.



Lần này thì Từ Hàm càng thêm hồ đồ.



Nghe khẩu khí này của La Chinh, hắn cũng không phải là luyện khí sư, cũng không thể là luyện khí sư, vậy mà muốn tiến hành ngưng luyện một món binh khí. Đây là chuyện gì không biết?



Cái gọi là ngưng luyện chính là luyện khí sư lấy những hiểu biết của mình với Thiên Diễn Chi Đạo để ngưng luyện vào trong binh khí, chỉ sau khi ngưng luyện mới có thể làm cho binh khí có được phẩm cấp. Có thể nói, điểm mấu chốt nhất trong ngưng luyện chính là lĩnh ngộ được Thiên Diễn Chi Đạo nhiều hay ít, chuyện này trực tiếp quyết định phẩm cấp của một món binh khí.



Chính là một câu “da còn không có, lông bám vào đâu”..



Nếu La Chinh không phải luyện khí sư, làm sao hắn lại lĩnh ngộ được Thiên Diễn Chi Đạo? Nếu đã không lĩnh ngộ được Thiên Diễn Chi Đạo, vậy hắn tiến hành ngưng luyện cái gì?



Vì vậy Từ Hàm cũng cảm thấy ù ù cạc cạc.



Nhưng...



Yêu cầu của La Chinh cũng chẳng có gì quá đáng, nếu hắn chỉ nói là ngưng luyện, cũng không phải luyện khí, vậy thì có thể cho hắn mượn dùng một lát. Dù sao ngưng luyện cũng không có nguy hiểm nổ lò, còn thành công hay không thì cũng không liên quan đến Từ Hàm hắn.



Huồng hồ La Chinh còn cho hắn một ân lớn, nếu không phải La Chinh xuất hiện vào giờ phút này, e là lò luyện trước mắt cũng đã chia năm xẻ bảy.



Vì vậy Từ Hàm nói: “Nếu như chỉ là ngưng luyện, không phải là không thể được, nhưng huynh phải chờ một chút, món huyền khí thượng phẩm này vẫn chưa ngưng luyện, còn mất một lúc nữa.”


Nếu như hắn muốn một linh khí thượng phẩm thì việc gì phải phí thời gian và công sức lớn như vậy? Trực tiếp đi mua một thanh không phải được rồi sao? Huống chi lần trước trong bảo khố của thành Bạch Đế, La Chinh cũng có cơ hội chọn lựa linh khí thượng phẩm, nhưng khi đó hắn lại bỏ qua, lựa chọn hai viên tinh thạch.



Lần này hắn lợi dụng Thiên Diễn Tinh Hoa để tiến hành ngưng luyện, chính là muốn một thanh tiên khí!



“Từ Hàm huynh, ý tốt của huynh ta xin nhận. Nhưng ta muốn tự mình thử xem, có thể ngưng luyện thành công hay không.” La Chinh cười nói.



Nghe được lời La Chinh nói, Từ Hàm cảm thấy muốn lệ rơi đầy mặt. Rốt cuộc người này phá của đến mức nào chứ? Một món vũ khí tinh xảo như vậy, lại muốn thử xem. Rốt cuộc hắn có biết, cái giá phải trả cho một lần thử này là gì không vậy?



Vũ khí thì không thể ngưng luyện lại được, nếu một lần ngưng luyện không thành công, món vũ khí này cơ bản chẳng khác nào bị hỏng! Thế này khác gì La Chinh đang mang một thanh linh khí thượng phẩm ra chơi đùa...



Từ Hàm thật lòng muốn cản La Chinh lại, thế nhưng dù sao hắn cũng không phải chủ nhân của thanh bảo kiếm, đương nhiên cũng chỉ có thể nói đến thế thôi. Thấy thái độ kiên quyết của La Chinh, hắn cũng không có lí do gì để ngăn cản nữa.



Giống với Từ Hàm, những đệ tử khác của Thập Thất Viện lúc này cũng không nói nữa, thậm chí có vài người còn tỏ vẻ tức giận, rõ ràng bất mãn đối với sự lãng phí của La Chinh.



Đối mặt với những tiếc hận, thậm chí là ánh mắt phẫn nộ kia, La Chinh vẫn coi như không nhìn thấy, tự mình đặt bảo kiếm vào trong lò.



“Ấy! Huynh không cần chân nguyên hộ thể sao?” Từ Hàm lại phát hiện ra chỗ kì lạ của La Chinh, hắn chú ý tới lúc La Chinh bỏ bảo kiếm vào lò luyện khí, trên tay không có bất kì thứ gì bảo hộ, vấn đề là La Chinh vẫn không bị bỏng!



“À, nhiệt độ trong lò luyện khí không cao lắm, cho nên không cần.” La Chinh cười nói.



“...”



Từ Hàm hoàn toàn cạn lời. Tuy là vừa rồi La Chinh chuyển một phần chân nguyên hùng hậu qua nên Từ Hàm cũng hiểu được thực lực cường hãn của La Chinh, nhưng dưới lò luyện khí này là hỏa mạch trong lòng đất, hơn nữa hắn vừa mới dùng chân hỏa thiêu đốt, nhiệt độ cao hơn bình thường rất nhiều.



Nếu bây giờ ném một con heo vào đó, chỉ cần nửa nhịp thở là có thể nướng nó chín khét từ trong ra ngoài.



Vậy mà La Chinh đưa tay vào lại như không có chuyện gì, thật sự là vô lý.