Bách Luyện Thành Thần

Chương 221 : Tự giải quyết cho tốt

Ngày đăng: 12:58 30/04/20


Thấy chân hỏa của mình không thể đối phó với La Chinh, Nghiêm Giới và Tưởng Mẫn liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều toát ra vẻ kiêng dè.



Có lẽ bọn họ đã sai rồi, không nên coi La Chinh chỉ là một đệ tử ngoại môn bình thường, càng không nên khinh thường tu vi của hắn.



Tiên Thiên Nhất Trọng có thể ngưng luyện tiên khí và sở hữu chân nguyên quỷ dị, một thằng nhóc như vậy sao có thể là người bình thường được? Lúc trước hai người họ quả thực đã bị lòng tham chi phối đầu óc, không cẩn thận tra xét tình hình thực tế. Hiện tại đòn tấn công của họ bị La Chinh hóa giải dễ dàng, bọn họ mới cẩn thận suy ngẫm, mới cảm thấy được có gì đó không đúng.



Có lẽ thằng nhóc này vốn không phải là nhân vật mà bọn họ có thể trêu chọc được. Có điều có trêu chọc được hay không thì lúc này cũng đã không còn quan trọng. Đã trở mặt với nhau rồi, hai người bọn họ không còn đường nào khác. Huống chi họ cũng chưa tung hết toàn lực, nếu liều lĩnh đánh cược một lần thì kết quả thế nào còn chưa nói được.



Điểm mấu chốt nhất chính là, một khi bọn họ đã chế ngự được La Chinh thì không những có thể lấy được tiên khí có sẵn mà còn có thể moi móc được bí mật ngưng luyện từ miệng hắn. Có câu ‘cầu phú quý trong nguy hiểm’, để có thể vượt qua hiện tại, đạt được địa vị mình tha thiết mơ ước thì dù là võ giả hay luyện khí sư đều phải trả cái giá lớn tương đương. Vậy nên dù có phải đối mặt với nguy hiểm cực độ, hai người họ đều cho rằng đáng giá.



Ánh mắt Nghiêm Giới giống hệt như diều hâu nhìn chằm chằm La Chinh. Ngay sau đó, gã rút ra một cây thương với rất nhiều tia máu uốn lượn trên mũi nhọn. Trên cán thương khắc rõ hai đường linh văn, chứng tỏ cây thương này là một linh khí trung phẩm.



Phong Hỏa Thương chính là kiệt tác đắc ý nhất trong cuộc đời Nghiêm Giới.



Đúng lúc đó, Tưởng Mẫn cũng rút ra một thanh Quỷ Đầu Đại Đao từ trong nhẫn tu di. Trên thân đao khắc hai đường linh văn. Thanh đao này cũng là một linh khí trung phẩm.



Thông thường, nếu không phải là võ giả lớn của đại sĩ tộc thì rất khó có thể có được một vũ khí đặc biệt tốt. Có điều hai người này là luyện khí sư nên tiền tài dư giả, quan trọng nhất là trong tay bọn họ có linh khí trung phẩm do chính mình luyện chế.



La Chinh đứng chắp tay, thanh kiếm đặt trước ngực như một con rồng nằm ngang lạnh lùng nhìn hai người họ. Nghiêm Giới vuốt ve cán thương, Phong Hỏa Thương lập tức toát ra vẻ hưng phấn điên cuồng. Từng luồng chân hỏa màu tím chảy vào trong trường thương, lập tức lan từ cán thương tới mũi thương, sau đó có một ngọn lửa màu tím bốc lên cuồn cuộn tựa như thương anh của Phong Hỏa Thương.



Tưởng Mẫn cũng vung Quỷ Đầu Đại Đao lên. Thanh đao này gã đã luyện chế bằng tà pháp, vừa vung lên liền lập tức truyền ra tiếng kêu gào khóc lóc cực kỳ thảm thiết trong không trung.



Giờ phút này, hai người không chút do dự, một trái, một phải chia nhau bao vây La Chinh. Mặc dù là luyện khí sư nhưng dù sao bọn họ cũng đã ở Thanh Vân Tông nhiều năm như vậy, thành tựu trên phương diện võ đạo mặc dù không bằng phương diện luyện khí, nhưng sự chênh lệch cũng không quá lớn.



“Tử Long Quán Nhật!”




Nếu không xảy ra chuyện này, để bọn họ ngậm miệng quả thực có chút khó khăn. Nhưng mang tiếng là đạo sư, bọn họ lại nảy lòng tham với La Chinh. Chuyện xấu xa này bọn họ càng không muốn lan truyền ra bên ngoài.



La Chinh vừa dứt lời, Nghiêm Giới lập tức nói: “Yên tâm, chúng ta tuyệt đối không nói lung tung. Đám đệ tử kia là đệ tử của ta, ta bảo chúng ngậm miệng thì bọn chúng tuyệt đối không dám nói ra một chữ.”



Tưởng Mẫn cũng ngẩng đầu thề thốt. La Chinh cười nhạt: “Chẳng qua là để các ngươi chú ý một chút thôi. Nếu thật sự truyền ra chuyện gì, các ngươi tự giải quyết cho tốt!”



Trên Trám Hỏa Phong có hơn nghìn người nhìn thấy La Chinh luyện ra tiên khí. Giờ phút này, sợ rằng tất cả các đệ tử trên Trám Hỏa Phong đều đã biết chuyện này. La Chinh tuyệt đối không tin hai người này thật sự có thể quản được mồm miệng của nhiều người như vậy.



Sau khi La Chinh rời đi, Nghiêm Giới đưa tay lau mồ hôi trên trán. May mà La Chinh vẫn còn một chút kiêng dè, nếu không hôm nay gã và Tưởng Mẫn chắc chắn phải bỏ mạng nơi đây. Hơn nữa nghe ý tứ của La Chinh thì có lẽ hắn bỏ qua cho bọn họ cũng không hoàn toàn là do kiêng dè. Gã có cảm giác thằng nhóc này vốn không coi hai người bọn họ ra gì!



“Người trẻ tuổi bây giờ kẻ nào kẻ nấy đều ngoan độc!” Tưởng Mẫn nhặt Quỷ Đầu Đại Đao lên. Gã vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc kinh hãi.



“Vừa rồi ngươi nói sai rồi. Không phải người trẻ tuổi bây giờ ngoan độc.” Nghiêm Giới lắc đầu. Trừ việc năng lực chiến đấu của gã kém hơn Tưởng Mẫn thì bất luận là kiến thức hay ánh mắt đều sắc bén hơn đối phương nhiều. “Hiện giờ người trẻ tuổi vẫn vậy, chỉ là trong Thanh Vân Tông chúng ta lại có thêm một người ngoan độc!”



Có thể khiêu chiến đối thủ có cảnh giới vượt xa mình, hơn nữa chỉ hời hợt ra tay đã có thể đánh bại hai người bọn họ, thực lực La Chinh quả thật sâu không lường được! Càng khoa trương hơn chính là hắn có thể ngưng luyện ra một thanh tiên khí! Một nhân vật như vậy sợ rằng từ khi Thanh Vân Tông thành lập tới nay cũng chưa từng xuất hiện.



“Hừ, ngoan độc thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là một đệ tử ngoại môn. Ta nhất định phải tìm cơ hội diệt trừ hắn.” Tưởng Mẫn căm giận nói, hiển nhiên vẫn còn có chút không cam lòng.



Nghiêm Giới lắc đầu cười: “Còn muốn diệt trừ hắn? Ha ha, Tưởng Mẫn, ta nói này, ngươi dùng não chút đi, chẳng qua hắn không muốn so đo với chúng ta mà thôi. Ngươi muốn đi diệt trừ hắn có khác nào tự đi tìm cái chết?”



Tưởng Mẫn vẫn không phục, có điều giọng điệu càng ngày càng nhỏ. Gã cũng hiểu được người như La Chinh sớm muộn gì cũng gặt hái được thành tựu xuất sắc. La Chinh không so đo với gã, gã đã phải thắp hương cảm tạ rồi! Vậy nên Tưởng Mẫn đành bĩu môi nói: “Ta chỉ nói mấy câu thôi, thằng nhóc kia có lợi hại đến đâu cũng không phải Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ(1), sao có thể nghe được lời ta nói?”



(1)Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ: Hai vị thần có mắt nhìn xa được vạn dặm và tai nghe được tiếng nói truyền theo gió.