Bách Luyện Thành Thần

Chương 227 : Hoa thiên mệnh

Ngày đăng: 12:58 30/04/20


Hoa bà bà lại vỗ vỗ bả vai Hắc Minh: “Hắc Minh, làm tốt lắm! Nhưng lần sau phải kiềm chế, những phế vật trên Tiểu Vũ Phong kia không đáng để ngươi sử dụng Huyễn Ma Tinh!”



Huyễn Ma Tinh chính là tinh thạch mà các ảo trận sư thường dùng để gia tăng uy lực của ảo trận. Vừa rồi ảo trận của Hắc Minh cũng không hoàn toàn vây hãm được Tả Vân, thế nhưng sau khi sử dụng một viên Huyễn Ma Tinh, uy lực của ảo trận đột nhiên tăng lên mạnh mẽ, lúc này mới khiến cho Tả Vân không có chút năng lực phản kháng nào.



Văn đạo sư ôm Tả Vân chồng chất vết thương đi xuống, nghe được Hoa bà bà nói đệ tử Tiểu Vũ Phong bọn họ là phế vật liền giận đến mức râu ria cũng rung rung: “Bà!”



Hoa bà bà thản nhiên nhìn Văn đạo sư một cái, khuôn mặt đầy nếp nhăn cười rộ lên mà nói: “Làm sao? Phong xếp nhất từ dưới đếm lên, chỉ có một Tiên Thiên Đại Viên Mãn duy nhất mà còn bị đệ tử Hắc Nham Phong chúng ta đánh như vậy, không phải phế vật thì là cái gì?”



Trong lòng các đệ tử Tiểu Vũ Phong đều căm phẫn, mặt đầy tức giận nhìn chằm chằm Hắc Minh và Hoa bà bà, nhưng họ cũng đành chịu, tài nghệ không bằng người nên thực sự cũng không có gì để nói.



Sau khi Văn đạo sư nhẹ nhàng thả Tả Vân xuống, lấy trong ngực ra một viên thuốc, chuẩn bị bỏ vào miệng Tả Vân.



Đúng lúc này, La Chinh lại đưa một viên đan dược đỏ như lửa tới: “Văn đạo sư, cho hắn ăn cái này!”



Văn đạo sư tập trung nhìn, khuôn mặt hiện ra vẻ kinh ngạc, cái này chính là một viên Xích Vân Đan.



Đan dược ngũ phẩm tuy đắt, nhưng với giá trị trên người La Chinh hiện giờ thì vẫn ăn được, cho nên hắn luôn chuẩn bị một ít đan dược để đề phòng những lúc khẩn cấp.



Văn đạo sư cũng không nhìn ra La Chinh lại có tiền như vậy, trong lòng đoán chắc hẳn đây là đan dược do Tô Linh Vận ban tặng La Chinh. Nhưng La Chinh vừa ra tay đã bằng lòng tặng một viên đan dược ngũ phẩm cho Tả Vân nên cũng khiến Văn đạo sư thầm kinh hãi. Phải biết rằng giá một viên đan dược ngũ phẩm này đủ khiến các võ giả Tiên Thiên Cảnh phấn đấu biết bao năm. La Chinh quả thực là hào phóng.



Thế nhưng hắn không biết, giá trị trên người La Chinh bây giờ không hề thấp hơn so với những lão quái vật kia, thậm chí so với Tô Linh Vận thì hắn còn có tiền hơn nhiều.



Dù Tô Linh Vận là công chúa cao quý, thế nhưng kể từ khi sinh ra đến giờ, trên người nàng cũng chưa bao giờ có hơn mười vạn Phương Tinh, như vậy cũng coi như là một công chúa giàu có rồi, dù sao hoàng tộc cũng không làm ăn buôn bán, nhiều Phương Tinh quá cũng chẳng có tác dụng gì.



Còn La Chinh dựa vào việc chế ra Thiên Diễn Tinh Hoa, có thể nói đó là một cái mỏ không bao giờ cạn. Khi thiếu tiền, chỉ cần luyện một vài huyền khí, linh khí, thì Phương Tinh liền ào ào rơi vào túi..



Sau khi Tả Vân nuốt viên Xích Vân Đan, khuôn mặt tái nhợt cũng dần hồng hào trở lại. Dược hiệu của Xích Vân Đan này thật tốt, nhưng dược tính cũng tương đối mạnh mẽ. Dược hiệu trái xông phải đụng một trận trong cơ thể Tả Vân cũng khiến hắn hết sức đau đớn.



Chỉ chốc lát sau, Tả Vân đã tỉnh lại, thở hồng hộc. Hắn vươn tay lau mồ hôi trên trán xong mới nói với Văn đạo sư: “Xin lỗi Văn đạo sư, tu vi của đệ tử quá kém.”


“Ta... Ta chịu thua...”



Cách biệt thực lực quá lớn, loại chiến đấu này không hồi hộp chút nào, Gia Cát Hưu cũng thẳng thắn chịu thua.



Hoa Thiên Mệnh chẳng thèm liếc Gia Cát Hưu lấy một cái, lập tức xoay người rời đi.



Một cảnh thế này làm trọng tài cũng ngây cả người, đến khi Hoa Thiên Mệnh đi ra tới mép sàn đấu mới nhớ ra mình phải tuyên bố kết quả: “Hoa Thiên Mệnh thắng, Gia Cát Hưu thua!”



*Xôn xao*



Hoa Thiên Mệnh có phải đệ tử xuất sắc nhất Thanh Vân Tông hay không thì cũng chưa thể kết luận được, nhưng không thể nghi ngờ gì nữa, hắn chính là đệ tử được hoan nghênh nhất.



Nguyên nhân lớn là bởi Hoa Thiên Mệnh là đệ tử bình dân đi thẳng một đường đến cảnh giới hiện tại, thậm chí còn có kinh nghiệm vượt cấp đánh bại cường giả Chiếu Thần Cảnh, bản thân hắn vì vậy mà nhuộm một tia sắc thái truyền kỳ.



Trên sàn đấu, từng vòng từng vòng đấu vẫn tiếp tục luân phiên.



Đấu vòng loại thì cần loại bỏ ba phần tư số đệ tử, mà mỗi đệ tử đều phải trải qua hai lượt thậm chí ba lượt so đấu luân phiên nên quá trình này khá dài.



Tiểu Vũ Phong lại có ba vị đệ tử lên so đấu, nhưng biểu hiện năm nay của Tiểu Vũ Phong thực sự không tốt lắm. Ngoại trừ một người là La Chinh thắng ở đợt thứ hai, các vị đệ tử còn lại đều bại trận.



Đến lượt đấu luân phiên thứ tám, rốt cuộc lại đến lượt La Chinh ra sân.



“La Chinh của Tiểu Vũ Phong, đánh với Thiên Hựu của Hậu Hải Phong!”



Khi lời của trọng tài truyền đến, vị đạo sư họ Vương của Hậu Hải Phong lập tức nở nụ cười, còn mặt Văn đạo sư thì lại biến sắc.



Vương đạo sư kia vô cùng coi trọng Thiên Hựu nên Văn đạo sư đương nhiên cũng nhận ra. Hôm nay Thiên Hựu chính là đệ tử hạt giống của Hậu Hải Phong, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường. Hậu Hải Phong yên lặng mấy năm nay, quả thực là để tích góp nền tảng, chờ đến đại hội toàn phong sẽ bùng nổ.



La Chinh đấu với Thiên Hựu chỉ sợ là nguy hiểm!