Bách Luyện Thành Thần

Chương 247 : Quân tử

Ngày đăng: 12:58 30/04/20


Uy lực của ánh sáng vàng bắn ra từ Chính Khí Ca khủng bố hơn nhiều so với tưởng tượng của La Chinh.



Luồng sáng đó gần như xẹt qua sau lưng hắn, tuy không bắn trúng nhưng lại khiến hắn cảm nhận được uy lực ẩn chứa bên trong.



Chính khí cương trực này, khủng bố đến vậy!



Nếu bị luồng ánh sáng vàng này bắn trúng, không nghi ngờ gì nữa, thân thể La Chinh sẽ bị nó xuyên qua.



Nhìn chung, La Chinh cũng rất tự tin vào thân thể của mình, trừ phi là đối mặt với lão quái vật đã tiến vào Chiếu Thần Cảnh nhiều năm như Mạc Hưu Ngôn thì mới không dám đón đỡ công kích.



Tất nhiên, Chính Khí Ca do Châu Đan viết ra sao có thể so được với thực lực của Mạc Hưu Ngôn.



Chẳng qua thực sự giữa các võ giả khó có thể so sánh kiểu này, bởi vì Châu Đan rất có thể đã phát huy ra thực lực cực đại của hắn, còn ngày ấy tại Mạc phủ, Mạc Hưu Ngôn vẫn chưa phát huy ra sức mạnh cực đại của mình. Nói chung, cảm giác áp bách Mạc Hưu Ngôn tạo ra cho La Chinh vẫn mạnh hơn Châu Đan một bậc.



Dù sao Châu Đan và Mạc Hưu Ngôn đều là cường giả Chiếu Thần Cảnh, nhưng Châu Đan mới tiến vào Chiếu Thần Cảnh, còn Mạc Hưu Ngôn thì đã tu luyện đến phần cuối.



Luồng ánh sáng vàng kia không bắn trúng La Chinh thì trực tiếp bắn về phía màn sáng kết giới. Kết giới kia cản trở luồng ánh sáng vàng lợi hại này được một lúc, nhưng vẫn không thể ngăn cản được. Mặt ngoài của kết giới hiện lên một đợt dao động như gợn sóng, sau đó bị ánh sáng vàng kim xuyên qua.



“Ầm!”



Sau khi xuyên qua kết giới, ánh sáng vàng kia không hề dừng lại mà bắn về phía Thốc Thứu Phong ở bên cạnh, xẹt qua bên tai một vị đệ tử rồi đánh thẳng xuống mặt đất, lưu lại một hố tròn đen tuyền, không biết sâu tới mấy thước...



Sắc mặt vị đệ tử Thốc Thứu Phong kia trắng bệch, đứng ngơ ngác nói không ra lời. Nếu ánh sáng vàng này đi lệch một chút, sợ là đã xuyên thẳng qua đầu hắn rồi.



Trong đại hội toàn phong không phải không có chuyện bị dư âm của uy lực từ võ đài lan đến, thậm chí còn có thể bị trọng thương, hay trả giá bằng tính mạng.



Đạo sư của Thốc Thứu Phong cũng trở nên kích động, vội vàng yêu cầu các đệ tử lui về phía sau. Nếu ánh sáng vàng kia lại phá vỡ kết giới lần nữa thì chỉ sợ đệ tử của hắn không còn may mắn được như vậy.



Sắc mặt các vị chân nhân bảo vệ võ đài cũng đại biến. Nếu chân nguyên trong võ đài lan ra, làm các đệ tử bên ngoài bị trọng thương thì cũng tính là xảy ra sự cố. Cho nên bọn họ liên thủ lại, rót chân nguyên vào đại trận của kết giới, nhất thời độ dày của toàn bộ kết giới tăng lên không ít.


Nếu có thể thắng thì tốt, nhưng thật sự thua thì cũng không so đo. Không cầu phải như ý, nhưng cầu không thẹn với tâm!



Trọng tài nghe thấy Châu Đan nói vậy, lập tức tuyên bố: “Tiểu Vũ Phong - La Chinh thắng, Hắc Nham Phong - Châu Đan bại!”



“Cái gì, thua? Nhanh vậy sao?” Đợt giao thủ cuối cùng giữa La Chinh và Châu Đan gần như chỉ trong nháy mắt, La Chinh xoay ngược tình thế với tốc độ cực nhanh nên không ít đệ tử căn bản không kịp phản ứng.



“Ngươi biết cái gì? Đạo quân tử của Châu Đan chú trọng nhất là tu dưỡng, cũng tựa như quân tử đánh cờ, đến lúc thì dừng(1). Huống chi với tâm tính của Châu Đan, nếu hắn nhận thua thì nhất định là đánh không lại được với La Chinh!”



(1)Quân tử đánh cờ: Xuất phát từ câu “Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ?” trong Luận ngữ. Có nghĩa là, người không biết, mà ta không trách, há chẳng phải quân tử sao?



Quân cờ nào biết thắng thua, nào e sinh tử, là người đánh cờ trao cho nó sinh mệnh, cũng quý trọng sinh mệnh của nó. Bàn cờ là sân đấu, quân cờ chấp hành, người quân tử thì thi triển tài năng, dùng trí tuệ, dũng khí, lòng tin để khống chế thế cục. Thắng thua biết dừng, không trốn tránh mà đổ trách nhiệm lên quân cờ, chính là đạo quân tử khi đánh cờ vậy.



“A a a... Điểm tích lũy của ta! Ta thua tám trăm điểm tích lũy rồi!” Một vị đệ tử lộ ra vẻ mặt vạn phần thống khổ. Tám trăm điểm tích lũy cũng chính là hơn một ngàn sáu trăm viên Phương Tinh, cho dù là đối với đệ tử sĩ tộc thì cũng là tài sản tương đối lớn. Hắn cược Chu Đan nên đến lúc này một xu cũng không còn!



Mà giờ khắc này người vui vẻ nhất cũng không phải là La Chinh, không phải Văn đạo sư và mọi người trên Tiểu Vũ Phong mà là những người cược La Chinh thắng!



Ví dụ như Triệu Chiêu, tiếng cười cuồng dã của hắn không ngừng quanh quẩn trên Cửu Trượng Phong. Đại đa số đệ tử nội môn đều cho rằng hắn sướng đến phát ngốc rồi, chẳng qua mọi người không dám nói thẳng mà thôi. Dù sao thực lực Triệu Chiêu vẫn rất mạnh, hắn không tham gia đại hội toàn phong nên hiện tại thực lực của hắn là mạnh nhất trong đám người còn lại trong phong.



Tuy Triệu Chiêu cũng hiểu được mình đứng ở đây cười điên cuồng như vậy là hành vi vô cùng ngu ngốc, nhưng giờ phút này trong lòng hắn vui như hoa nở, không thể không cười!



Một ngàn hai trăm viên Phương Tinh, một ăn chín! La Chinh thắng một ván này giúp số tiền trong tay Triệu Chiêu tăng vọt tới chín lần, tương đương với việc hắn có được hơn vạn viên Phương Tinh. Hơn vạn viên Phương Tinh đấy! Nếu là trước kia, tưởng tượng thôi Triệu Chiêu cũng không dám, vậy mà hiện tại hắn đã có!



Một vạn viên Phương Tinh, chỉ cần nghĩ một chút thôi cũng có thể làm Triệu Chiêu thở gấp.



Tiếp tục cược cho La Chinh? Hiện tại La Chinh đã đánh bại Châu Đan, tỉ lệ sau này chắc chắn sẽ giảm. Dù sao trận chiến này cũng đã giúp La Chinh chứng minh thực lực của mình một cách vững vàng, không có tên ngu ngốc nào lại để cho La Chinh tỉ lệ cao như vậy nữa, nếu không nhà cái sẽ thua đến quần cũng mất luôn.



Cho dù là một ăn hai thì một vạn viên Phương Tinh của hắn cũng có thể biến thành hai vạn viên Phương Tinh...



Hai vạn đấy! Trên mặt Triệu Chiêu lóe ra một nụ cười hiểm ác. Liều mạng! Tiếp tục đặt một vạn viên Phương Tinh cho La Chinh!