Bách Luyện Thành Thần

Chương 25 : Huyết Sắc Sơn

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Sau khi đám đệ tử sĩ tộc lên núi, hơn một nghìn đệ tử Thử Luyện kia ngay lập tức liền bắt đầu rục rịch nối đuôi nhau lên theo.



Tại phía Nam của Huyết Sắc Sơn có hơn mười con đường tắt, tất cả các đệ tử Thử Luyện đều phân tán ra, leo lên từ những con đường nhỏ đó.



La Chinh đi ở phía sau, trong lòng lại lo lắng bất an. Không phải là vì sợ hãi Vương Nhất Định và Vương gia mà đâm ra lo lắng, mà là vì hắn không thể nào nghĩ ra, tại vì sao Vương Nhất Định lại chịu xuất lực, trợ giúp cho La Phái Nhiên đến như vậy.



Mặc dù sau lưng của La Phái Nhiên có toàn bộ La gia làm trợ lực, nhưng gia tộc ở Sùng Dương Quận, tính ra cũng chỉ là một con kiến nhỏ ở Đế Đô mà thôi, căn bản không là cái gì cả. Vương Nhất Định hẳn không vừa ý bất kì đồ vật gì từ La Phái Nhiên.



“Rốt cuộc là vì sao?”



La Chinh không thể nào nghĩ ra được.



Trong lúc đang mảy may suy nghĩ, bỗng La Chinh nhìn thấy một dải ánh sáng rực rỡ xuất hiện trên con đường núi ở phía trước. Quang mang phiêu phiêu bất định, tựa như ảo mộng, như cửa vào tiên cảnh vậy.



- Đây là bên ngoài rìa của ảo trận, sau khi bước qua quang mang này chúng ta mới thực sự bắt đầu Huyết Sắc Thí Luyện.



Một người đệ tử Thử Luyện nói xong, sau đó liền bước tới phía trước. Thân thể của hắn cực kì quỷ dị chui vào trong quang mang, những đệ tử Thử Luyện khác sau khi thấy một màn này, cũng nhao nhao bước xuyên vào.



La Chinh cũng không do dự, bước một bước vào quang mang. Ngay sau đó cảnh sắc xung quanh liền xảy ra biến hóa!



- Đây là ảo trận sao?



Từ bên ngoài nhìn vào, Huyết Sắc Sơn tất cả đều là một màu huyết hồng, trông rất đơn điệu. Nhưng sau khi tiến vào trong ảo trận, cảnh vật bên trong, trong nháy mắt liền biến hóa.



Ở trên núi, bất luận là cây to cành lớn hay là lùm cây thấp bé, cảnh sắc đều trở nên cực kỳ phong phú. Tuy nhiên, mọi người đều biết rằng những cảnh tượng này chỉ là giả mà thôi, chỉ là nhờ vào Xích Huyễn Sa mà kích hoạt nên ảo trận to lớn này mà thôi.



Nhưng khi lấy tay sờ sờ lên những cái cây này, bất luận là cảm nhận của tay hay là mùi hương của cây, tất cả đều rất sống động, chân thật vô cùng. So với đồ thật cũng không có khác biệt gì.



Vừa bước đi hai bước, La Chinh liền nghe thấy tiếng của một con dã thú tru lên. Ngay sau đó lập tức có tiếng đánh nhau kịch liệt vang lên, cách đó không xa đã có người gặp phải Huyễn Thú.



La Chinh thả nhẹ bước chân, vòng vào trong rừng cây, thì thấy có ba người đang vây giết một con Huyễn Thú Yêu Lang Nhất cấp.



Thực lực của Huyễn Thú Nhất khá thấp. Bất luận là về sức lực hay là lực công kích, ước chừng chỉ ngang ngửa với Luyện Cốt Cảnh mà thôi. Thực lực của ba người kia cũng không quá tệ, đều đã bước vào Luyện Tạng Cảnh. Dưới thế vây công của cả ba người, hẳn con Huyễn Thú Yêu Lang kia rất nhanh sẽ bị giết chết.



Ngay khi thi thể của con Huyễn Thú Yêu Lang ngã xuống đất, lập tức liền biến thành một đạo ngũ sắc quang mang nhỏ trôi nổi ở khoảng không ở phía trên mặt đất, sau đó qua thời gian từ từ tan biến đi, để lại một mảnh Lục Tinh Thạch nằm trên mặt đất.



- Ha ha, mảnh Lục Tinh Thạch này là của ta!



Một người trong số ba người tiến lên, đem mảnh Tinh Thạch nắm vào trong tay.
- Từ nhỏ tới lớn đến giờ, chưa có một người nào dám giữ ta như thế này. Dù phanh thây, xé xác ngươi ra cũng khó có thể tha thứ được!



Hai người bị túm lấy sắc mặt chợt bối rối. Bọn hắn đâu nghĩ rằng sẽ xảy ra sự việc như vậy, trước mặt La Chinh bọn hắn căn bản không có sức hoàn thủ. Phương gia này, Phương gia nọ… Bị người ta nắm lấy cổ, lại còn có thể cứng miệng cứng cổ như vậy, cũng coi như là "đại bản năng" của sĩ tộc bọn hắn.



Nghe được lời mấy tên đệ tử sĩ tộc này nói, La Chinh chợt cười lạnh một tiếng. Hai tay vận sức, hung hăng đập mạnh hai đầu của hai tên này đụng vào nhau.



Loảng xoảng loảng xoảng!



Cả hai va mạnh vào nhau, hai tên sĩ tộc kia cứ như vậy "bị giết chết". Cả hai ngay lập tức giống như con yêu thú La Chinh vừa mới giết kia, thân thể qua thời gian từ từ biến mất, một đạo quang mang nho nhỏ đem bọn hắn vây lại bên trong.



Nếu là ở bên ngoài Huyết Sắc Sơn, đầu của hai người kia bị nghiền nát như nghiền trái dưa hấu như vậy, bình thường chắc hẳn là chết chắc rồi.



Cũng may đây là thí luyện bên trong Huyết Sắc Sơn. Nói đúng ra, mọi người đều chỉ là một "ảo ảnh" liên quan đến người khác, vậy nên bản thân bọn hắn cũng không bị tổn thương, mà chỉ được quang mang bao bọc lại, chờ người ở bên ngoài Huyết Sắc Sơn đưa ra ngoài mà thôi.



Ý định ban đầu của Huyết Sắc Thí Luyện của Thanh Vân Tông kỳ thực cũng là vậy. Bên trong Huyết Sắc Sơn, không chỉ có mỗi Huyễn Thú, mà có cả đối thủ cạnh tranh.



Vận dụng ảo trận, cũng tránh khỏi được chuyện tử vong.



Nhìn thấy hai đồng bạn bị "giết", tên đệ tử sĩ tộc còn lại trên khuôn mặt giờ đây vẫn còn mang vẻ sợ hãi. Dáng vẻ phách lối, càn rỡ vừa này giờ đây đã bị cuốn đi. Hắn lui về phía sau mấy bước, miệng vẫn còn lẩm bẩm:



- Phương gia chúng ta… Phương gia chúng ta…



- Nếu không muốn xuất cục, vậy thì giao tất cả các mảnh Tinh Thạch ra đây! Dù cho Phương gia các ngươi lợi hại, nhưng hiện tại cũng không thể cứu được ngươi!



La Chinh lạnh giọng nói, sau đó liền bước ra một bước.



Tên đệ tử sĩ tộc của Phương gia kia cũng không nói hai lời, ném ra một đạo Tinh Thạch, ngay sau đó liền chạy đi…



La Chinh bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn cũng không muốn cướp của người khác. Thế nhưng hết lần này đến lần khác lại có không ít người muốn tìm đến tận cửa.



La Chinh thu thập những mảnh Tinh Thạch mà tên kia vừa ném tới. Trong đó Lục Tinh Thạch có hai mươi mảnh, Hoàng Tinh Thạch có bảy mảnh!



Xem ra, đi ăn cướp đúng thật rất nhanh. La Chinh cũng có chút động tâm. So với việc giết Huyễn Thú, cướp đoạt hiển nhiên hữu hiệu hơn nhiều.



Tuy nhiên, hắn nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ này. Huyết Sắc Thí Luyện, mục đích cuối cùng vẫn là thí luyện.



Đường tắt tuy có thể đi, nhưng La Chinh sẽ không bỏ đi cơ hội để rèn luyện bản thân mình. Tất nhiên, nếu có một vài tên gia hỏa không có mắt muốn đi tìm hắn, La Chinh tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua.