Bách Luyện Thành Thần

Chương 266 : Ngưng huyết đan

Ngày đăng: 12:58 30/04/20


Một đòn này của Thạch Kinh Thiên khiến nguyên khí trong trời đất bắt đầu trở nên hỗn loạn!



Từ trong tay hắn xuất hiện một đường quyền màu vàng nhạt. Quyền này vừa xuất hiện liền kéo dài vô hạn một cách quỷ dị trước mặt mọi người, trực tiếp bay lên trời!



Tốc độ bỏ chạy của Thiên Khung chân nhân cũng cực nhanh. Như trong truyền thuyết, tu vi Chiếu Thần Chung Cực thúc đẩy chân nguyên toàn thân bỏ chạy có thể đạt tới “ngàn dặm một ngày”.



Tốc độ này vô cùng kinh người, Thiên Khung chân nhân gần như chỉ trong chớp mắt đã biến thành một chấm đen nhỏ trong không trung.



Thế nhưng đường quyền này của Thạch Kinh Thiên dường như vượt qua không gian thông thường, nháy mắt đã đánh vào chấm đen nhỏ trong không trung kia!



Người có thị lực tốt có thể nhìn thấy, khoảnh khắc Thiên Khung chân nhân bị đường quyền đó đánh trúng, cả người lập tức nổ tung, sau đó biến thành một cơn mưa máu rơi xuống mặt đất.



Một quyền giết chết chân nhân ở khoảng cách xa như vậy, tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh, thực lực của tông chủ khủng bố đến mức khiến mọi người khó có thể tưởng tượng được.



Tử Thanh chân nhân đứng trên mặt đất nhìn thấy thảm cảnh của Thiên Khung chân nhân thì sắc mặt xám như tro.



Ông ta cũng vừa định bỏ chạy, vốn nghĩ rằng dựa vào tốc độ của hai người mà chia nhau ra chạy thì cũng sẽ có một người có thể thoát được, nhưng giờ nghĩ lại, cách này mới ấu trĩ buồn cười làm sao?



Thạch Kinh Thiên nhìn chằm chằm Tử Thanh chân nhân nói: “Tử Thanh, ta niệm tình những cống hiến ngươi làm vì Thanh Vân Tông năm xưa, hôm nay cũng là bị Thiên Khung xúi giục, vậy thì ngươi tới Luyện Ngục Sơn sống nốt quãng đời còn lại đi!”



Tử Thanh chân nhân mặc dù có cảnh giới Chiếu Thần Chung Cực, nhưng tuổi tác ông ta đã cao, nhiều nhất cũng chỉ có thể sống thêm ba bốn chục năm nữa. Lần này đi, quãng đời còn lại của ông ta cũng chỉ có thể kết thúc ở trong Luyện Ngục Sơn thôi.



Có điều sống cũng còn tốt hơn là chết, huống hồ chuyện này có lẽ vẫn còn cơ hội quay đầu, Tử Thanh chân nhân đương nhiên không dám có phản bác gì, chỉ gật gật đầu, ngược lại cảm ơn Thạch Kinh Thiên đã không giết mình.



Tiếp sau đó Thạch Kinh Thiên lại quét mắt qua Khương Thế Ly ở trên võ đài. Vừa rồi Khương Thế Ly bị tiếng gầm của Thạch Kinh Thiên ảnh hưởng, lúc này nằm bò trên mặt đất không thể động đậy giống như một con chó chết. Thạch Kinh Thiên lập tức lắc đầu, Khương Thế Ly vẫn chưa có tư cách để hắn tự tay xử lý, trong Thanh Vân Tông sẽ có Giới Luật Đường xử lý hắn.



Sau đó ánh mắt Thạch Kinh Thiên lại rơi trên người La Chinh.



Khi ánh mắt nhàn nhạt của Thạch Kinh Thiên nhìn tới La Chinh, La Chinh lập tức có một kiểu cảm giác bị người khác nhìn thấu. Lát sau, Thạch Kinh Thiên nói ra ba chữ “Ngươi không tệ!”, sau đó lật tay ném một đồ vật màu đen sì sì ra: “Vừa rồi ta đã khống chế sóng âm, nhưng hình như vẫn ảnh hưởng đến ngươi. Ăn viên thuốc này đi, ta muốn xem ngươi phát huy thực lực của mình trên võ đài!”




Nếu La Chinh đã nói vậy, trọng tài cũng an tâm, khuôn mặt từ đầu đến cuối vốn không một biểu cảm nay lộ ra một nụ cười: “Vậy ngươi lên đấu đi!”



Nhưng La Chinh vừa bước chân lên võ đài, người đứng ở bên kia sân đấu liền nói: “Ta nhận thua.”



Người nhận thua chính là đệ tử thân truyền Trưởng Tôn Bác, là một đệ tử cấp cao của Vong Ưu Phong, thực lực cũng không tầm thường. Lúc trước hắn cũng chỉ thua Tạ Vân một trận, ngoài ra thì luôn duy trì thắng lợi.



Mọi người lập tức cạn lời. Trước giờ chỉ có đệ tử thân truyền luôn áp chế đệ tử các phong, chứ chưa gặp qua đệ tử thân truyền nào chưa đấu đã nhận thua! Đại hội toàn phong năm nay quả thực đã phá vỡ nhận thức của không ít người về đệ tử thân truyền, hoặc là nói đệ tử các phong năm nay quá xuất sắc!



Không chỉ xuất hiện một La Chinh, còn có một Hoa Thiên Mệnh. La Chinh thì khỏi bàn, Hoa Thiên Mệnh thắng liên tiếp hai vị đệ tử thân truyền mà vẫn không rút kiếm, điều này trước nay vẫn không thể tưởng tượng được.



Ngoài ra, đám người Tạ Vân, Ngô Tà cũng đánh bại mấy vị đệ tử thân truyền!



Trưởng Tôn Bác nhận thua sảng khoái như vậy, quả thực khiến người khác mở rộng tầm mắt. Theo nhiều người thì năng lực của Trưởng Tôn Bác e là cũng có thể cạnh tranh trong tốp 10.



Nhưng cũng hết cách, thực lực La Chinh thể hiện ra lúc trước quá mạnh, hơn nữa lại hiểu rõ công kích linh hồn! Khương Thế Ly từng tu luyện linh hồn mà còn không chịu được, huống chi bản thân mình? Tu luyện linh hồn khó khăn thế nào? Phần lớn võ giả đều không có cái cơ duyên đó.



Những vòng đấu tiếp theo, La Chinh đều lục tục lên võ đài. Nhưng đối thủ gặp phải cơ bản đều nhận thua, cho nên hắn cứ hết lên lại xuống…



Trong lòng Mạc Vũ Hinh ở bên cạnh vô cùng buồn bực.



Rút thăm nhiều vòng như vậy vẫn không đến lượt nàng ta gặp phải La Chinh.



Thực ra lúc trước Mạc Vũ Hinh định sử dụng quan hệ của mình, trong lúc rút thăm âm thầm giở chút mánh khóe để mình bốc trúng vào đấu với La Chinh.



Nhưng vì xảy ra chuyện của Khương Thế Ly, kẻ ngu cũng có thể đoán ra Khương Thế Ly đấu với La Chinh là do hai vị chân nhân cố ý sắp xếp, lúc này cho dù nàng có địa vị đặc biệt đi nữa thì còn ai dám giúp nàng giở trò?



Cho nên mỗi khi bốc thăm đến lượt nàng, cái miệng nhỏ luôn mặc niệm, bốc được La Chinh, bốc được La Chinh. Kết quả nguyện vọng mỗi lần của nàng đều thành công cốc.