Bách Luyện Thành Thần

Chương 284 : Kiếm sơn

Ngày đăng: 12:59 30/04/20


MMạc Vũ Hinh thực sự rất mạnh, mạnh ở thiên phú của nàng, mạnh ở huyết mạch của nàng.



Nhưng nếu bàn về ánh mắt nàng còn kém rất rất xa Bùi Thiên Diệu, Hoa Thiên Mệnh và nhiều chân nhân cùng trưởng lão khác.



Bùi Thiên Diệu kinh ngạc là bởi vì hắn hiểu trên võ đài đã xảy ra chuyện gì.



Còn Mạc Vũ Hinh kinh ngạc cũng không phải là bởi con mắt của nàng, mà huyết mạch Thanh Loan bẩm sinh trong cơ thể nàng bỗng nhiên rung động! Tuy nàng không biết chuyện gì xảy ra trên võ đài, nhưng có thể làm cho huyết mạch Thanh Loan của nàng rung động, sản sinh một loại cảm giác sợ hãi theo bản năng thì cũng đủ để chứng minh vấn đề! Phải biết rằng Thanh Loan chính là thần thú!



Đây cũng là nguyên nhân vì sao Mạc Vũ Hinh giật mình.



Mà nguyên nhân Bùi Thiên Diệu kinh ngạc đương nhiên khác với Mạc Vũ Hinh, bởi vì trong nháy mắt La Chinh giao thủ với Hoa Thiên Mệnh, dường như sinh ra một vài thứ căn bản không nên xuất hiện, vốn là thứ mà cảnh giới bây giờ của bọn họ không thể xuất hiện.



“Nếu như ta không nhìn lầm, một kiếm này của hai người đều đạt tới mức hoàn mỹ, hoặc có lẽ là trong nháy mắt bọn họ kích thích ra kiếm ý thì đều đã bước vào cảnh giới kiếm ý viên mãn!” Bùi Thiên Diệu lẩm bẩm nói, trên mặt toát ra chút vẻ mong đợi.



Trong mấy trăm ngàn đệ tử trong Thanh Vân Tông, chỉ có mỗi Lý Dật Phong xếp hạng trước Bùi Thiên Diệu. Mà thân phận Lý Dật Phong có hơi đặc thù, thực sự đã có thể gạt bỏ khỏi hàng ngũ đệ tử, vì vậy Bùi Thiên Diệu cũng được coi là người đứng đầu trong hàng đệ tử Thanh Vân Tông.



Đại hội toàn phong lần này ngay từ đầu cũng không khiến Bùi Thiên Diệu quan tâm quá nhiều.



Với thực lực của hắn, đứng ở đỉnh cao nhìn xuống, kết quả sau cùng của đại hội toàn phong này cũng không có gì bất ngờ quá lớn. Dù là đệ tử trình độ cao nhất ba mươi ba phong, hay là đệ tử thân truyền, không ai là đối thủ của Bùi Thiên Diệu, thậm chí không ai có thể kích thích ra thực lực chân chính của hắn.



Thế nhưng...



Sau khi tiến vào vòng đấu luân phiên, La Chinh đánh thắng Mạc Vũ Hinh, lại chặn tiếng rồng ngâm của Vương Doãn, Hoa Thiên Mệnh cũng cho thấy Thiên Kiếm độc nhất vô nhị của mình, Bùi Thiên Diệu chứng kiến thực lực của hai người nở rộ từng chút một, lúc này mới cảm thấy đại hội toàn phong trở nên thú vị.



Ít nhất... hắn cũng tìm được đối thủ cho chính mình.
Cho nên củng cố lĩnh ngộ mới vừa rồi của mình chính là điều cực kỳ quan trọng.



Chẳng qua cứ như vậy thì rất nhiều đệ tử xem cuộc chiến sẽ không hiểu.



“Bọn họ đang giở trò quỷ gì vậy? Đây là đấu trường, bọn họ định tu luyện sao?”



“Đúng là chẳng hiểu ra sao. Sau khi khoa tay múa chân đánh một kiếm qua quýt, hai người lại ngồi ở trên đó bắt đầu tu luyện.”



“Rốt cuộc người nào thắng? Đến cùng có đánh hay không?”



Khi mọi người bàn tán, Từ trưởng lão bay đến bầu trời, nhẹ giọng quát: “Câm miệng! La Chinh và Hoa Thiên Mệnh đang đốn ngộ. Nếu người nào còn tranh cãi ầm ĩ nữa, lập tức trục xuất khỏi Thanh Vân Tông!”



Từ trưởng lão vừa nói ra lời này, rất nhiều đệ tử lập tức có nề nếp, hầu như ngay cả thở mạnh cũng không dám.



Tuy Thanh Vân Tông coi trọng việc đào tạo nhân tài, nhưng bọn họ càng coi trọng những thiên tài vừa bộc lộ tài năng này hơn!



Có thể nói thế này, giá trị của mấy người La Chinh, Hoa Thiên Mệnh, Bùi Thiên Diệu và Mạc Vũ Hinh, cơ bản bằng giá trị của cả mấy trăm ngàn đệ tử Thanh Vân Tông!



Thiên tài sẽ nổi bật trong mấy trăm ngàn đệ tử, còn kẻ tài trí bình thường vĩnh viễn là tài trí bình thường, chỉ có thể dần dần mai một. Thanh Vân Tông rất khoan dung, mỗi một đệ tử tiến vào tông môn đều có một cấp độ phúc lợi khác nhau, nhưng cùng lúc cũng rất tàn nhẫn.



La Chinh quả thực chìm vào một trạng thái kỳ lạ. Hắn nhắm hai mắt, vốn trước mặt phải là một mảng đen kịt, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng lúc này hắn lại có thể thấy một ngọn núi.



Đó là một ngọn núi cắm đầy kiếm!