Bách Luyện Thành Thần

Chương 307 : Gãy kiếm

Ngày đăng: 12:59 30/04/20


Ngoài việc hơi điên điên khùng khùng, thi thoảng đầu óc có vấn đề ra thì hắn tuyệt đối là đối thủ mạnh nhất từ trước đến giờ La Chinh gặp phải!



Nếu được dùng công pháp và chân nguyên, La Chinh không thể là đối thủ của hắn.



Dù gì cách biệt trên phương diện cảnh giới cũng quá lớn, cho dù căn cơ của La Chinh ổn định, nhưng căn cơ của Lý Dật Phong cũng vô cùng vững vàng, hoàn toàn là chuẩn bị đầy đủ rồi mới đột phá chứ không phải lợi dụng

đan dược mới lên được Chiếu Thần Lục Trọng.



Có điều La Chinh cũng không vội để bù đắp chênh lệch này, hắn chỉ cần theo tiết tấu của bản

thân, nỗ lực từng chút một thì cuối cùng cũng sẽ vượt qua Lý Dật Phong.



Hiện tại La Chinh chỉ cần xem xét, đánh giá lại kiếm pháp để đánh bại hắn trong cuộc đọ sức là được.



“Kiếm pháp cơ bản của ngươi quả thực quỷ dị, không biết làm kiểu gì. Rõ ràng

kiếm pháp cơ bản đã được đơn giản hóa hết mức có thể, nhưng kiếm pháp cơ bản của ngươi có vẻ còn đơn giản hơn vô số lần. Ta không biết tại sao

ngươi có thể làm được, nhưng sự lợi hại của kiếm pháp được đơn giản hóa

đến cực hạn này, chưa hẳn là không có cách phá giải!”



Khi một

người, đặc biệt là một người có bản lĩnh thật sự nghiêm túc, khí thế của hắn thường vô cùng lớn mạnh, cũng thường rất mê hoặc lòng người! Lúc

này Lý Dật Phong có vẻ như đã biến thành một người khác, tất cả đều

khác.



Không ít người xem lập tức không phản ứng kịp.



“Xem

ta dùng kiếm pháp phức tạp nhất để phá giải đường kiếm đơn giản nhất của ngươi!” Nói xong, kiếm trong tay Lý Dật Phong bắt đầu rung rung.



Dưới sự rung động này, những kiếm hoa vô cùng vô tận lập tức xuất hiện.



Chúng tầng tầng lớp lớp giống như hàng trăm ngàn đóa mẫu đơn đang nở rộ, trăm hoa đua nở khiến người khác không nhìn kịp.



“Lạc Anh Tân Phân Kiếm!”



Sau khi kiếm hoa xuất hiện vô cùng vô tận thì tức khắc ùn ùn kéo tới, cuốn về phía La Chinh.



“Kiếm pháp rất hay! Kiếm hoa rất phức tạp!” Nhìn thấy tầng tầng lớp lớp kiếm

hoa phức tạp phủ xuống đầu, tạo nên một loại cảm giác khiến La Chinh

không thở nổi.



Dùng kiếm pháp phức tạp để hóa giải đường kiếm đơn giản của ta ư?



Giờ này hắn thấy cách của Lý Dật Phong quả thực rất có hiệu quả.



Ít nhất La Chinh cũng không thể tìm ra cách phá giải ngay lập tức. Kiếm

pháp này không chỉ hoa lệ, đồng thời cũng quá phức tạp. Cũng không phải

kiếm pháp phức tạp thì sẽ không có sơ hở, chỉ là sau khi kiếm pháp phức

tạp đến cực hạn, La Chinh không cách nào tìm ra sơ hở chỉ trong thời

gian ngắn!



Mà khi kiếm khách đọ kiếm, thắng bại thường chỉ trong nháy mắt, làm gì có nhiều thời gian như vậy để hắn tìm ra sơ hở?


Cát trưởng lão không biết làm thế nào lắc đầu: “Ta không dùng kiếm, kiếm ở đâu ra cho ngươi mượn?”



Ánh mắt Lý Dật Phong quét một vòng qua hơn mười vạn đệ tử ở đấu trường: “Ai cho ta mượn một thanh kiếm, được không?”



Không một ai lên tiếng...



“Mẹ kiếp!” Lý Dật Phong chửi thầm trong bụng. Gặp ma thật rồi, đám này là

loại người gì vậy? Tốt xấu gì ông đây cũng là đại sư huynh của các

người, coi thường nhau như vậy, nếu sau này ông đây không đi Vân Điện mà làm một trưởng lão ở Thanh Vân Tông, thì cả đám các người chết chắc.



Cuối cùng ánh mắt Lý Dật Phong vẫn nhìn về phía La Yên, vừa chuẩn bị mở

miệng nói thì La Yên đã cướp lời trước: “Ngươi định gọi gì ta?”



Mặc dù đã ra khỏi Luyện Ngục Sơn, nhưng thân phận La Yên vẫn phải giữ bí

mật, cho nên nàng không mong Lý Dật Phong lại nói ra thân phận của mình

trước mặt mọi người.



Lý Dật Phong cũng quen rồi, liền thở dài rồi nói: “Được rồi, bà trẻ, đưa Quy Vân Kiếm của ta cho ta mượn dùng được không?”



“Là Quy Vân Kiếm của ngươi?” Lông mày La Yên dựng lên.



“Được, được! Ta nói sai rồi, nếu Quy Vân Kiếm đã thua trên tay ngươi thì chính là của ngươi, có thể cho ta mượn Quy Vân Kiếm của ngươi dùng được

không? Chỉ một lúc thôi!” Tìm người mượn đồ chung quy lại cũng không nên hùng hổ, Lý Dật Phong chỉ có thể nịnh thôi.



La Yên nhàn nhã cười một lúc, sau đó đột nhiên thu lại nụ cười, lắc đầu: “Không cho mượn!”



“Này này… Ngươi thật là...” Lý Dật Phong cảm thấy muốn mắng người, nhưng

trước mắt hắn chỉ có thể mượn kiếm La Yên, huống hồ Quy Vân Kiếm vốn là

thuộc về hắn, chỉ lấy được Quy Vân Kiếm mới có thể thuận buồm xuôi gió.

Vậy nên hắn nào dám đắc tội với La Yên?



Thực ra La Yên không phải là không muốn cho mượn kiếm, chỉ có điều nàng đã nhìn thấy La Chinh

đang nhắm mắt suy nghĩ, có vẻ đang tìm cách phá giải, cho nên nàng muốn

giúp ca ca kéo dài một chút thời gian mà thôi.



Trận đấu này vốn đã không công bằng, vậy thì người muội muội như nàng giở một chút mánh khóe cũng không thể trách gì được!



Giữa lúc giằng co qua lại này, cặp mắt đã nhắm rất lâu của La Chinh đột

nhiên mở ra, trên mặt lộ ra nụ cười tự tin nói với La Yên: “Cho hắn mượn kiếm đi!”



(1)Kiếm quyết (hình mô tả).



kiemquyet



(2)Quải kiếm: treo kiếm (hình mô tả).



quaikiem