Bách Luyện Thành Thần

Chương 33 : Hắc Tinh Thạch

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


La Chinh nhẹ nhàng đẩy thanh phi đao ra. Ngay sau đó, bỗng nhiên phi đao bắn ra, nhanh chóng đánh vào tên Ma tộc kia.



Quỷ dị hơn là, thân hình cứng rắn của tên Ma tộc, vào lúc này, cứ như là không khí vậy. Sau đi đầu lưỡi của phi đao chạm vào, lập tức liền xuyên qua thân thể, phóng xéo lên đánh nát đầu của tên Ma tộc kia. Sau đó phóng lên trời khoảng năm, sáu trượng rồi mới bắt đầu dừng lại rồi rơi xuống mặt đất.



Vào thời khắc này, trong nội tâm La Chinh bị chấn động đến mức không thể nói thành lời. Muốn đạt được hiệu quả như vậy, cũng chỉ có hai khả năng xảy ra mà thôi. Hoặc là thực lực của hắn đã trở nên cực kỳ cường đại, nhẹ nhàng đẩy phi đao cũng có thể dễ dàng xuyên qua người tên Ma tộc, mà khả năng này hiển nhiên không thể xảy ra rồi.



Một khả năng khác là thanh phi đao bị tàn phá này cực kỳ sắc bén, vô cùng lợi hại, chỉ cần nhẹ nhàng dùng lực cũng có thể dễ dàng xuyên thủng Ma tộc.



Mà sự việc xảy ra ở trước mặt La Chinh đây, cũng chỉ có thể nằm vào trường hợp thứ hai mà thôi.



“Thứ này rốt cuộc là bảo khí gì?”



La Chinh nhịn không được cảm thán trong lòng.



Tên Ma tộc kia phảng phất như một ngọn núi nhỏ, tay ôm lấy lồng ngực của mình, thất tha thất thểu bước đi vào bước. Sau đó mới ôm đầu, rồi ngay lập tức hóa thành vô số điểm sáng.



Huyễn Thú Ngũ cấp duy nhất của tầng thứ năm, lại bị La Chinh giết chết!



Leng keng!



Một mảnh Hắc Tinh Thạch rơi xuống mặt đất kêu "leng keng" vài tiếng rồi dội ngược lên, nằm vào lòng bàn tay của La Chinh đang ở ngay bên cạnh.



“Chỉ cần một mảnh Hắc Tinh Thạch là có thể thông qua khảo hạch… Không biết là do tên ngốc này thiết lập nên quy tắc này a!”



La Chinh cầm mảnh Tinh Thạch lên, lòng nhịn không được nguyền rủa người bày trận một hồi.



“Mong rằng hắn sinh con ra không có lỗ đít…”



Tên Ma tộc này cường hãn như vậy. La Chinh hắn tình nguyện đi tiêu diệt một trăm con Huyễn Thú Tam cấp còn hơn là đi trêu chọc con Huyễn Thú Ngũ cấp này.



Số mảnh tinh Thạch La Chinh có đã sớm đủ rồi. Điều hắn quan tâm đến hiện giờ, không phải là mảnh Hắc Tinh Thạch này, mà chính là thanh phi đao kia.



La Chinh chật vật đứng lên, bước lên hai bước. Thế nhưng hắn lại không tìm thấy thanh phi đao nào ở trên mặt đất cả.



Nếu không thực sự biết uy lực của thanh phi đao này thì cũng không nói tới làm gì. Nhưng hiện tại, sau khi La Chinh nhận ra thanh phi đao hẳn phải là một kiện siêu cấp bảo khí, dù bất luận như thế nào hắn cũng không cho phép phi đao bị mất.



“Sao lại có thể biến mất cơ chứ?”


Một thanh âm thanh thúy vang lên. Tô Linh Vận cảm thấy rằng không thể ngồi yên được nữa. Nàng chính là người đầu tiên phát hiện ra La Chinh. Giờ đây mấy tên gia hỏa này vây lại thì tính là cái gì cơ chứ?



Các đạo sư kia nghe Tô Linh Vận nói vậy, trong mắt đều lóe lên vẻ kiêng dè. Mặc dù Tô Linh Vận chỉ là một đạo sư, nhưng nếu nàng thực sự muốn, bọn họ cũng phải cung kính quỳ xuống gọi nàng một tiếng "Điện hạ" a.



Thế nhưng, kiêng kị là kiêng kị, những đạo sư ở nơi đây đều là những gia hỏa thành tinh. Chuyện khác bọn họ có thể cho qua, nhưng đối với chuyện này, muốn bọn họ bỏ qua là một việc cực kỳ khó.



- Tô đạo sư nói vậy cũng không có đúng cho lắm a. Lần trước, còn có cả lần trước nữa, cả hai lần, hai đệ tử ưu tú đều bị ngươi đưa đi, cũng không có ai tranh giành với ngươi. Giờ đây, nếu như để cho ngươi mang đi nữa, vậy thì ba mươi hai ngọn sơn phong còn lại cũng chẳng còn mặt mũi để lựa chọn đệ tử nữa rồi.



Từ đạo sư mặt không đổi sắc nói.



- Đúng vậy, Tô đạo sư cũng không thể cứ làm như vậy được…



- Huống hồ Tiểu Vũ Phong vẫn xếp ở vị trí cuối cùng trong ba mươi ba ngọn sơn phong…



Các vị đạo sư kia nhao nhao với nhau, phụ họa nói.



Đối với việc lựa chọn đệ tử ngang ngược của Tô đạo sư, mọi người vốn dĩ đã cực kì bất mãn rồi. Lần này nàng lại muốn mang La Chinh đi, những đạo sư kia rốt cuộc cũng không thể nhẫn nhịn được nữa, dưới sự dẫn dắt của Từ đạo sư, tất cả đều nhao nhao lên, phản bác lại Tô Linh Vận.



Đối mặt với lời lẽ trách móc của các đạo sư khác, Tô đạo sư bỗng vung tay lên nói:



- Ngừng! Ngừng được rồi! Không cần nói nữa!



Những đạo sư kia vào lúc này mới im miệng lại. Bọn họ hiển nhiên không thực sự dám chọc giận Tô đạo sư. Bằng không, tất cả bọn hắn sẽ phải lăn lộn trong Thanh Vân Tông mất.



Tô Linh Vận thở dài một hơi, nói:



- Được rồi, cứ dựa theo quy củ mà làm. Trước tiên, cứ dựa theo thống kê, xếp thứ hạng của các các đệ tử tham gia Huyết Sắc Thí Luyện, sau đó căn cứ theo mong muốn gia nhập sơn phong nào của bọn hắn mà phân, thế nào?



Nghe Tô Linh Vận nói vậy, những đạo sư kia gần như cùng lúc đều thở dài một hơi, đương nhiên bọn họ đều gật đầu đáp ứng.



Những đạo sư này lại quên rằng, với tính cách của nàng, từ nhỏ đến lớn, đồ vật gì bị nàng nhìn trúng chắc hẳn sẽ không có khả năng bị người khác bỏ vào trong túi.



Hiện tại, sở dĩ nàng nhượng bộ như vậy, là vì nàng đã sớm nghĩ đến biện pháp khác rồi.



“Chờ đến khi thống kê danh sách xong, mọi việc sẽ lại đâu vào đấy thôi.”



Trên khuôn mặt xinh đẹp chợt lộ ra nụ cười mỉm đầy giảo hoạt.