Bách Luyện Thành Thần

Chương 337 : Yên nhi yếu ớt

Ngày đăng: 12:59 30/04/20


Sau khi trở lại Thanh Vân Tông, La Chinh vẫn tĩnh tâm tu luyện.



Còn nửa tháng nữa Thanh Vân Lộ sẽ mở ra, nếu không phải vì về nhà một

chuyến, La Chinh chắc chắn sẽ dành hết thời gian để tu luyện.



Trên thực tế, Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu cũng như vậy. Khoảng thời

gian này, Hoa Thiên Mệnh vẫn miệt mài tu luyện trong đài Thất Tinh Kiếm

Quang, một bước cũng không rời. Nơi đó không chỉ giúp hắn tôi luyện kiếm ý càng thêm thuần túy, mượt mà, hơn nữa tu vi cũng ngày càng vững chắc.



Bùi Thiên Diệu không vào bí cảnh tu luyện, công pháp Phật môn của hắn không cần phải tu luyện trong bí cảnh mà chỉ thông qua việc tự mình giác ngộ.



Còn lần này La Yên nhất định không chịu quay lại Luyện Ngục Sơn.



Dù sao La Chinh cũng chỉ còn nửa tháng nữa là phải tham gia thử luyện

Thanh Vân Lộ, thời gian có thể làm bạn bên ca ca không còn nhiều, mỗi

phút mỗi giây đều vô cùng đáng giá.



Trong lúc La Chinh tu luyện,

đa phần thời gian La Yên sẽ ngồi bên cạnh ngơ ngẩn ngắm nhìn ca ca chăm

chỉ cố gắng. Nguyện vọng của nàng rất đơn giản, chỉ cần có thể lẳng lặng làm bạn bên ca ca là được, không có quá nhiều yêu cầu xa vời. Đáng tiếc vận mệnh trêu ngươi, chỉ một nguyện vọng nhỏ nhoi như vậy cũng khó mà

đạt được. Có đôi lúc La Yên sẽ suy nghĩ, nếu nàng và ca ca không sinh ra từ gia đình võ giả thì tốt biết mấy, hai người đều là dân thường, bình

yên an ổn sống cả đời, không có nhiều thứ phải theo đuổi như vậy, cũng

không nhiều kiếp nạn như vậy.



Một khi đặt chân lên con đường võ

giả, nhất định phải chấp nhận tai kiếp cả đời, nhìn qua thì đạt được rất nhiều, nhưng thật ra mất đi cũng không ít…



Một ngày kia, La

Chinh đang không ngừng thúc giục chân nguyên trong cơ thể đột phá bình

cảnh Tiên Thiên Tứ Trọng trên Tiểu Vũ Phong. Thật ra với hiểu biết và

những thứ mà La Chinh tích lũy được thì muốn vượt qua bình cảnh này

không phải chuyện gì khó, chỉ cần thêm chút đan dược thì nhất định có

thể đột phá. Nhưng làm vậy sẽ khiến căn cơ của hắn không đủ vững chắc,

ngày sau đột phá sẽ càng khó khăn hơn.



Mỗi lần La Chinh đột phá

đều là đạt tới mức độ “đầy đủ dồi dào”. Khi chân nguyên của hắn tích lũy đến giới hạn nhất định sẽ tự đột phá bình cảnh. Phương thức đột phá này khiến căn cơ của hắn cực kỳ vững chắc.



Ngày đó, trên trời bỗng nổi gió to.



Tầng mây cuồn cuộn nặng nề giống như từng lớp chăn bông nặng trịch, phảng phất như bị một người khổng lồ vò nặn trong tay.



Mái tóc La Yên bị gió thổi rối tung, La Chinh khẽ nhíu mày, cảm nhận được rõ ràng uy thế lớn lao trên bầu trời.



Tầng mây trên trời dần dần tạo thành một mặt người to lớn!


mạnh miệng. Người có được thủ đoạn như thế, nói ra những lời khó mà tin

nổi lại khiến người ta cảm thấy hợp tình hợp lý…



Trong mắt không

ít đệ tử Thanh Vân Tông đều toát ra vẻ hâm mộ. Có thể thăng cấp Thần Đan Cảnh khác nào làm vương giả trong Đông Vực, đây là giấc mơ hão huyền

của biết bao nhiêu người chứ?



Đáng tiếc những đệ tử Thanh Vân Tông kia nghĩ như vậy, nhưng La Yên lại không nghĩ thế.



Nghe được những lời đó, La Yên sợ run người, đột nhiên nhào vào lòng La Chinh, thân thể nhỏ xinh thậm chí còn run bần bật.



Lúc bị giam ở Luyện Ngục Sơn, La Yên đã biết vận mệnh của mình, nhưng nàng

cũng không sợ, bởi vì khi đó nàng không sợ chết. Nếu La Yên không muốn,

cùng lắm nàng sẽ tự kết liễu tính mạng của mình! Ít nhất còn có thể giữ

được tấm thân trong sạch!



Khi đó La Yên không còn gì cả, cuộc đời chỉ có hai màu xám trắng, không nhìn thấy hy vọng nên đương nhiên không sợ.



Nhưng bây giờ nàng thấy được hy vọng, hy vọng này là do ca ca mang tới.



Một người khi đã có hy vọng thì sẽ mong muốn hy vọng này kéo dài mãi mãi,

cuối cùng ước mơ trở thành sự thật, đồng thời trong lòng sẽ sinh ra sợ

hãi, nàng bỗng sợ những thứ vừa xuất hiện sẽ đột ngột mất đi.



Cho nên La Yên mới sợ run người!



La Chinh cảm thấy mình đang ôm một con nai con run rẩy, cảm nhận được sự sợ hãi sâu sắc trong trái tim nàng.



“Yên nhi, không sợ! Có ta ở đây.” La Chinh lãnh đạm nhìn gương mặt khổng lồ

trên trời, hắn biết rõ đây chính là chướng ngại lớn trên con đường võ

giả của mình.



Chướng ngại này, hắn phải quét sạch! Người này, hắn phải giết!



Không biết Thạch Kinh Thiên đã nói gì với người kia, ngay sau đó gã nói: “Ừ,

rất tốt, một tháng sau nếu không thấy được La Yên, khà khà, lúc đó Thanh Vân Tông nho nhỏ này sẽ không còn dấu vết trên đời!” Nói xong, gương

mặt khổng lồ nhìn chăm chú về phía Tiểu Vũ Phong.



La Chinh cảm

giác được lưng La Yên cứng ngắc, hiển nhiên đã cảm nhận được ánh mắt của người kia, mà La Chinh lại không hề né tránh, hai mắt lóe sáng can đảm

đối diện với tầm mắt của gương mặt khổng lồ.



“Ồ?” Gương mặt khổng lồ dường như phát hiện ra La Chinh, nhưng không nói lời nào, chẳng qua

trên mặt thấp thoáng một nụ cười lạnh. Sau một tràng cười vang dội, nó

dần dần tiêu tán trong không gian, cứ như chưa từng xuất hiện.