Bách Luyện Thành Thần

Chương 339 : Bão không gian

Ngày đăng: 12:59 30/04/20


Theo quá trình rèn luyện, tâm trí La Chinh dần dần trở nên mạnh mẽ và

bình tĩnh hơn, không kích động và dễ giận giống như trước đây.



Xa cách La Yên khiến trong lòng La Chinh tăng thêm ba phần nỗi nhớ, nhưng

rất nhanh hắn cũng nén cảm xúc vào nơi sâu nhất trong lòng.



Vài

ngày sau, ba người La Chinh, Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu tập hợp ở

Thanh Vân Cung, thời gian của thử luyện Thanh Vân Lộ cuối cùng đã đến.



Đối với ngày này, tâm thái của ba người không giống nhau. Hoa Thiên Mệnh

thì mong đợi, hắn đã cực kỳ mong đợi Trung Vực từ lâu, vô cùng mong muốn được bước ra thế giới rộng lớn để tôi luyện kiếm của hắn. Còn Bùi Thiên Diệu thì hy vọng, thân là Bất Động Minh Vương chuyển thế, hắn cần có

được sự truyền thừa lớn hơn.



Đối với La Chinh thì là điều đương nhiên! Giống như một đứa trẻ tập tễnh bắt buộc phải bước những bước đầu tiên!



“Ba người các ngươi đi theo ta!” Sau khi ra khỏi Thanh Vân Tông, Thạch Kinh Thiên phất tay, dẫn theo ba người bay về một phương hướng.



Bọn họ vốn cho rằng đi đến Thanh Vân Lộ sẽ giống như La Yên, ngồi trên phi thiên liễn đi về Trung Vực.



Dù gì khoảng cách giữa Đông Vực và Trung Vực cũng quá xa, quá xa… cho dù

phi thiên liễn bay hết tốc độ thì cũng cần khoảng nửa tháng mới có thể

đi qua hết mấy dãy núi lớn.



Không ngờ Thạch Kinh Thiên lại đưa ba người bọn họ bay theo hướng ngược lại.



Một lúc sau, trước mắt ba người đã xuất hiện một ngọn núi, đây là một ngọn

núi trong Thanh Vân Tông, nhưng ngọn núi này chưa đặt tên, có vẻ Thanh

Vân Tông không hề dùng ngọn núi này, trên đây cũng không xây dựng bất kì tòa nhà nào mà chỉ là một ngọn núi bình thường.



Nhưng vừa tới trước ngọn núi, Thạch Kinh Thiên đột nhiên dẫn ba người xuống dưới, nháy mắt liền đáp xuống chân núi.



Trên mặt ba người lộ ra vẻ nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu Thạch Kinh Thiên

muốn làm gì ở nơi này? Lẽ nào Thanh Vân Lộ trong truyền thuyết giấu ở

trong ngọn núi này? Hay là ngọn núi này có huyền cơ gì đó?



“Đi theo ta.” Thạch Kinh Thiên cũng không giải thích, trực tiếp dẫn đường ở phía trước.



Cả đoạn đường đi theo Thạch Kinh Thiên, sau khi đi đến vách núi trước mặt, hắn vung tay, một hư ảnh mờ ảo trên vách núi dần dần tan đi, trong vách núi lại xuất hiện một hang động khổng lồ.


chắc chắn nó có uy lực không nhỏ, ít nhất cũng không phải thứ bọn họ có

thể chống lại.



Cho dù là Thạch Kinh Thiên cũng không muốn đụng

phải bão không gian. Trên thực tế, không phải lần nào đi qua truyền tống trận đều gặp phải bão không gian, chỉ có điều vận khí lần này không

được tốt lắm.



Đối mặt với bão không gian, cơ thể vạm vỡ của Thạch Kinh Thiên đột nhiên phồng to lên, từng chút chân nguyên màu vàng đất

hội tụ bên ngoài cơ thể hắn lập tức lan ra nhanh chóng.



“Ha!”

Thạch Kinh Thiên hét lên một tiếng, chân nguyên màu vàng đất lập tức lan rộng ra gấp mười lần, hình thành lá chắn chân nguyên khổng lồ. Cùng lúc đó, khối bão không gian kia đã đánh tới trước mặt!



“Xì xì xì…”



Bão không gian không ngừng xé rách chân nguyên của Thạch Kinh Thiên, âm

thanh phát ra vô cùng kỳ lạ, giống như tiếng dòng diện xẹt qua vậy.



Chân nguyên của Thạch Kinh Thiên không ngừng phát ra, hắn muốn dựa vào lá

chắn chân nguyên do mình ngưng kết ra để chống lại bão không gian.



Thạch Kinh Thiên khó khăn chống đỡ như vậy nên Bùi Thiên Diệu và Hoa Thiên

Mệnh lúc này còn không dám thở mạnh! Thứ này quá kinh khủng, có lẽ chỉ

cần không chú ý một chút thôi là bị cuốn vào trong ngay, thân thể có lẽ

sẽ tan thành mây khói!



Nhưng ánh mắt La Chinh lại không hề động đậy nhìn chằm chằm vào bão không gian.



“La Chinh, huynh đang nhìn gì vậy?” Hoa Thiên Mệnh nhỏ tiếng hỏi.



Bùi Thiên Diệu cũng tò mò nhìn La Chinh. Mặc dù bão không gian này khá rực

rỡ, nhưng nếu nhìn quá lâu thì mắt cũng sẽ rất khó chịu.



Ai ngờ

ngay khi La Chinh vừa đối diện với bão không gian kia, thì đột nhiên có

một luồng bão táp màu xanh sáng nhanh như tia chớp xuyên qua lá chắn

chân nguyên mà Thạch Kinh Thiên ngưng kết ra, rồi phóng thẳng vào đôi

mắt hắn!