Bách Luyện Thành Thần
Chương 375 : Phân phối
Ngày đăng: 13:00 30/04/20
Một đám chân nguyên màu tím đen dần dần tiêu tan đi, ánh mắt mọi người cũng dời từ không trung về mặt đất, cuối cùng dừng lại trên mặt La
Chinh.
Nói một cách tương đối thì độ kinh ngạc của Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu cũng đỡ hơn đám Trác Bất Phàm, Kim Xảo Ngưng và Bách
Lý Hồng Phong một chút, dù sao bọn họ đã biết thực lực chân chính của
La Chinh rồi. Chẳng qua là bởi, tuy La Chinh từng thao túng chân nguyên
Thiên Ma cắn nuốt Chính Khí Ca của Châu Đan, thế nhưng quy mô đó rất
nhỏ, bọn họ không ngờ rằng chân nguyên Thiên Ma của La Chinh có thể
chiếm đoạt đến loại mức độ này!
Người thực sự thấy được sự biến thái từ chân nguyên Thiên Ma của La Chinh, chính là đám Đế Quân thành
Bạch Đế như Vân Lạc và đám Hứa Hưu. Trừ những người đó ra thì còn có
những võ giả như Ngũ Nhạc Tán Nhân và những người cùng chờ để tiến
vào Tiên Phủ là có ấn tượng khắc sâu nhất, nhưng tất cả bọn họ đều đã
chết ở Tiên Phủ rồi.
Mà ngoài Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu
ra, trong lòng Bách Lý Hồng Phong, Trác Bất Phàm, Kim Xảo Ngưng cùng với vị đệ tử Vân Điện kia đang trải qua một hồi chấn động thật dài. Bọn họ rất khó tưởng tượng được một tên Tiên Thiên Cảnh lại có thể làm ra
động tĩnh lớn như vậy...
“Chúng ta không có loại pháp bảo như
Chân Nguyên Chung nên không thể chứa đựng thêm chân nguyên được. Nhiều
chân nguyên như vậy, sợ rằng phải lãng phí...” Lúc này người nói chuyện
là Kim Xảo Ngưng, nàng biết có một loại pháp bảo gọi là Chân Nguyên
Chung, có thể tạm thời chứa đựng chân nguyên trong đó. Thế nhưng cho dù
có Chân Nguyên Chung thì cũng không có tác dụng lắm, bởi vì không gian
trong Chân Nguyên Chung cũng có hạn, không thể dung nạp hết đám chân
nguyên như tầng mây này.
“Vậy thì cho nổ thôi.” La Chinh mỉm cười: “Nhắm mắt lại!”
Trong chân nguyên Thiên Ma có lẫn những ngôi sao, từng ngôi, từng ngôi bắt
đầu nổ. Mỗi ngôi sao khi nổ lại toát ra ánh sáng màu trắng dữ dội, lóa
mắt, cả đám chân nguyên khổng lồ như vậy mà nổ thì gần như chiếu rọi
toàn bộ tiểu thế giới u ám này, giống như đêm trăng sáng, giống như
toàn bộ thế giới đều là một màu trắng, không có bất kỳ một cái bóng
ma nào có thể tồn tại.
Mọi người lập tức theo phản xạ nhắm hai
mắt lại, dưới cường độ ánh sáng cao tới mức còn hơn cả mặt trời tới vô
số lần, cho dù là La Chinh cũng phải nhắm mắt. Đám người Trác Bất Phàm
Phong thức tỉnh được linh hồn trong cơ thể hắn thì có thể lấy được rương báu ở tầng thứ hai rồi. Đáng tiếc, lúc đó hắn không lựa chọn làm vậy,
sau khi rơi khỏi vách đá thì lại không có cơ hội lên đó lần nữa.
Thấy Bách Lý Hồng Phong thay đổi bất ngờ như vậy, Trác Bất Phàm cũng cười
lạnh một tiếng, thương trắng lập tức xuất hiện trên tay hắn: “Xem ra
chắc là ngươi giấu thực lực của mình rồi. Quả nhiên là như vậy, người
dám vào đường chết mà không có chút tài năng thì đâu có được, chỉ có thể như Chu Thành, chết thảm mà thôi... Nhưng mà, ngươi muốn khiêu chiến
ta?”
Lại thêm một người vượt qua phán đoán của Trác Bất Phàm. Đầu tiên là Hoa Thiên Mệnh, sau đó là La Chinh, giờ lại là cái tên Bách Lý
Hồng Phong nhát gan này. Trác Bất Phàm phát hiện mình thực sự quá coi
thường những người này, thực lực bọn họ không ai là kém hết.
“Nếu như ngươi không thay đổi cách phân phối... Đương nhiên ta sẽ chọn khiêu chiến ngươi.” Bách Lý Hồng Phong rút ra một cây đao từ trong áo
choàng màu đen của mình, đó là một thanh đao bản rộng gáy sắc.
Mắt thấy hai người muốn đánh nhau thì nghe Hoa Thiên Mệnh nói: “Được rồi!
Trác Bất Phàm, phương án phân phối của ngươi nghe hơi quá đáng. Đừng nói Bách Lý Hồng Phong bất mãn, ta và La Chinh cũng bất mãn!”
“Có ý gì?” Sắc mặt Trác Bất Phàm trầm xuống.
Hắn cảm thấy mình đã mất đi quyền nắm giữ đội ngũ trong tay, hoặc là
nói, những người này thực tế cũng không coi hắn là thủ lĩnh hoặc là
người dẫn đầu, chỉ là bản thân hắn tự cho là đúng, cảm thấy mình rất có
quyền uy!
Loại cảm giác này thật không tốt. Trác Bất Phàm là loại con cưng của trời, là thủ lĩnh trời sinh. Trước đây khi cùng đệ
tử Vân Điện mạo hiểm, có lúc nào không phải là hắn quyết định?
Nhưng hôm nay hắn vừa nói một câu thì đã có hai người nhảy ra phản đối!
La Chinh thản nhiên liếc mắt nhìn Trác Bất Phàm: “Ma Yểm Tinh Hoa này cơ
bản đều là ta và Hoa Thiên Mệnh tiêu diệt, ta chỉ cần năm phần.”
Hoa Thiên Mệnh nói: “Ta hai phần, còn lại các ngươi tự chia.”
Bùi Thiên Diệu cũng không nói lời nào, thực tế hắn khá đồng ý với phương án phân phối của La Chinh. Ai xuất lực lớn nhất thì được phân nhiều nhất.
Nếu không phải Hoa Thiên Mệnh và La Chinh ra tay thì cả đám người kia
đều phải chết ở chỗ này, còn phân cái mọe gì?