Bách Luyện Thành Thần

Chương 395 : Đối mặt với đối thủ của mình

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


Đám đệ tử đến từ ngũ đại tông môn nhị phẩm thì tâm lý còn cân bằng một chút, nhưng tâm lý của đám đệ tử đến từ Vân Điện lại khó mà cân bằng nổi.



La Chinh là tên củ hành kia? Cái tên xuất thân từ Thanh Vân Tông đó không phải chỉ giành được một vị trí đứng đầu thôi à? Trước kia lần nào cũng là đệ tử Vân Điện giành được vị trí đệ nhất, sao không thấy đệ tử Vân Điện được nhận Vân bài màu tím?



Thấy mọi người ồn ào nhốn nháo, dáng vẻ tràn đầy căm phẫn, sắc mặt một vị chấp sự Vân Điện trầm xuống: “Còn lao nhao nữa thì ta vứt các ngươi xuống hết!”



Vân Điện là ở trên trời đấy, cao hơn mặt đất cả nghìn mét, có điều tất cả những đệ tử ở đây vốn đều là Chiếu Thần Cảnh, có ném xuống cũng không chết được. Chẳng qua ý uy hiếp trong những lời này không phải là muốn ném chết bọn họ, mà là đuổi bọn họ ra khỏi Vân Điện.



Phần đông đệ tử Vân Điện nghe nói như thế, ai nấy lập tức ngậm miệng lại. Để lên được Vân Điện không biết đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, có vài đệ tử là do cả đại gia tộc dốc hết tâm huyết để bồi dưỡng, bọn hắn đỏ mắt thì đỏ mắt, nhưng nếu bị đuổi ra khỏi Vân Điện chỉ vì chuyện này thì cũng quá xui xẻo.



Thật ra trong lòng hai vị chấp sự Thần Đan Cảnh này cũng rất khó chịu. Bọn họ nghĩ mãi mà cũng không hiểu, rốt cuộc tên La Chinh này có lai lịch gì? Sao phần thưởng ban cho người đứng đầu lại là Vân bài màu tím? Chẳng lẽ là kẻ được Điện chủ độc sủng sao? Điện chủ thuần khiết như ngọc, đến nay vẫn chưa có người để song tu bầu bạn, sao lại có thể như vậy…



Khó chịu thì cứ khó chịu, bọn họ cũng không thể xen vào được. Thế giới võ giả chính là như thế, không có công bằng gì để mà nói. Dù sao cũng biết rõ, có lẽ La Chinh có một chỗ dựa rất lợi hại là được rồi, không nên tuỳ tiện đi gây sự với hắn.



Vì vậy thái độ của hai vị chấp sự này lại càng khách khí hơn với La Chinh, gần như là dùng hai tay dâng Vân bài màu tím kia lên cho La Chinh.



Sau đó hai vị chấp sự Vân Điện này mới giải thích một số điều cần chú ý trong Vân Điện cho mấy tên đệ tử, kể cả phương pháp sử dụng bí cảnh tu luyện và một số khu vực cấm không được vào… Nội quy của Vân Điện vô cùng nhiều, sau khi mất gần nửa canh giờ để nói qua một lượt rồi hai vị chấp sự mới rời đi.



Phần lớn đệ tử Vân Điện lập tức chia thành tốp năm tốp ba tản đi, còn ba người La Chinh, Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu thì lại cùng nhau đi ra khỏi Tinh Anh Đường, có lẽ tiếp theo là đi nhận một vài thứ lặt vặt, rồi sắp xếp phòng ở của chính mình.



Nhưng mới vừa ra khỏi Tinh Anh Đường, ánh mắt La Chinh đã rơi vào một tấm bản đồ cực lớn trên vách tường.



“Đây là bản đồ Trung Vực.” Hoa Thiên Mệnh lên tiếng trước.



Trước kia lúc La Chinh còn ở Đông Vực thì cảm thấy Đông Vực bao la rộng lớn, nhưng khi nhìn thấy tấm bản đồ Trung Vực này hắn lại hiểu rõ vì sao có người lại nói Đông Vực chỉ là một nơi hẻo lánh nho nhỏ mà thôi.
La Chinh bước nhanh về phía trước, Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu đi theo gọi hắn lại.



“Chuyện gì?” Mặt La Chinh mang vẻ ngơ ngác, chán nản.



Cứ như một người gian nan, vất vả học tập, định ra một mục tiêu lớn lao, hy vọng một ngày nào đó được ghi tên lên bảng vàng. Dưới sự nỗ lực hết mình, cuối cùng hắn cũng lấy được một trăm điểm trong cuộc thi, kết quả đột nhiên phát hiện, nếu muốn thực hiện được mục tiêu này thì hắn phải thi được mười vạn điểm, thậm chí là trăm vạn điểm, nghìn vạn điểm mới có khả năng hoàn thành mục tiêu ấy...



Dường như cái mục tiêu lớn lao này đang treo trên bầu trời xa không thể với kia, rồi cười nhạo La Chinh.



Không phải là không đủ tư cách mà là đến cửa rồi nhưng La Chinh không có cách nào chui vào.



Mặc dù La Chinh cứ nói không thể bỏ cuộc được, nhưng nhìn thấy sự chênh lệch như trời và đất kia thì hắn cũng bắt đầu không thể kéo phần hùng tâm kia dậy nổi, vì vậy hắn phải điều chỉnh lại tâm cảnh của mình.



“Thôi Tà đúng là rất mạnh.” Đôi mày kiếm của Hoa Thiên Mệnh hơi nhếch lên: “Người mạnh nhất Trung Vực thì có lẽ chỉ cần hắn muốn, tiêu diệt Vân Điện chúng ta cũng không phải là việc gì khó! Nhưng mà ta lại có một dự cảm, cuối cùng cũng có một ngày, huynh sẽ giết hắn!”



Bùi Thiên Diệu cũng không nhiều lời, chẳng qua chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Ta cũng tin.”



Khuôn mặt không cảm xúc của La Chinh bỗng nhiên thay đổi, dần dần cũng toát ra một chút ý cười, cuối cùng nhếch môi cười nói: “Các huynh, thật sự tin?”



“Đây không phải là lời an ủi huynh đâu. Nếu như để người khác nghe thấy được, chỉ sợ sẽ cảm thấy chúng ta là người si nói mộng mà thôi. Nhưng mà ta lại tin!” Hoa Thiên Mệnh nghiêm mặt nói, Bùi Thiên Diệu cũng gật đầu theo.



Đôi mắt sâu như đầm nước của La Chinh hiện lên một sự rung động phức tạp, phát sáng lên như những ngôi sao lung linh rực rỡ: “Các huynh đã chọn tin tưởng, ta cũng chọn tin tưởng. Cuối cùng cũng có một ngày, ta sẽ giết được hắn!”



Tuy La Chinh không rõ mình có thể đi được bao xa trên con đường võ đạo này, nhưng nếu muốn đi đến đỉnh cao võ đạo thì nhất định phải đối mặt với đối thủ này.