Bách Luyện Thành Thần

Chương 400 : Phá diệt nhất thương

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


Thấy cảnh này, hơn mười tinh anh Vân Điện lập tức đơ cả người, không ai nói lời nào.



Tu vi của những tinh anh Vân Điện này đa số đều từ Chiếu Thần Tứ Trọng đến Chiếu Thần Lục Trọng, hơi cao hơn cảnh giới của Trác Bất Phàm, nhưng bàn về thực lực chân chính thì có lẽ không mạnh hơn Trác Bất Phàm bao nhiêu, dù sao sức chiến đấu của những thiên tài như Trác Bất Phàm luôn mạnh hơn tu vi bên ngoài. Đối với Trác Bất Phàm mà nói, khiêu chiến vượt cấp cũng không phải là việc khó, thậm chí có thể nói là chuyện thường ngày.



Thế nhưng thiên tài cho rằng khiêu chiến vượt cấp chỉ là chuyện thường ngày, bây giờ lại bị người ta khiêu chiến vượt cấp...



Càng khiến không ai chấp nhận nổi chính là thực lực tên kia chỉ có Tiên Thiên Tứ Trọng.



Trác Bất Phàm mới vào Chiếu Thần Cảnh, khiêu chiến cảnh giới Chiếu Thần Tứ trọng, Ngũ Trọng người ta còn có thể chấp nhận được, dù sao mọi người đều là Chiếu Thần Cảnh. Mà thiên phú và tài nguyên của Trác Bất Phàm vẫn bày ra đó, người ta là do Trác đại tiên sinh chú tâm bồi dưỡng ra, chỉ một bữa cơm thôi đã có thể khiến rất nhiều võ giả phải táng gia bại sản, điều này sao có thể so được?



Thế nhưng La Chinh lại vượt qua trọn một cảnh giới lớn! Giữa Tiên Thiên và Chiếu Thần chênh lệch bao nhiêu, các vị đang ngồi bên dưới đều là người từng trải, sao có thể không biết rõ?



Khó trách tên nhóc này kiêu ngạo như thế, người ta đúng là có cái để kiêu ngạo.



Đúng lúc phần đông đệ tử tinh anh đang khiếp sợ trong lòng, Trác Bất Phàm nhảy ra khỏi cái hố to kia. Giờ phút này, tóc tai hắn tán loạn, đôi mắt đỏ bừng, làm gì còn dáng vẻ phiêu dật tuấn tú?



Nhưng Trác Bất Phàm lúc này lại khiến người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm, giống như một con dã thú bị chọc giận vậy. Ánh mắt của hắn giống như hóa thành một cái đinh, ghim chặt trên người La Chinh, giọng nói khàn khàn: “La Chinh! Bất kể chỗ dựa của ngươi là ai, ta đều muốn ngươi phải chết!”



Ngay từ đầu Trác Bất Phàm cũng không định giết La Chinh. Ngày đó sau khi cha hắn nghe được chân nguyên truyền âm của người nào đó thì không nói hai lời đã lập tức bỏ đi. Người nói chuyện kia nhất định là nhân vật đứng đầu trong cao tầng Vân Điện, chuyện này cũng không khó đoán, chưa biết chừng chính là Điện chủ!



Vì vậy khi Trác Bất Phàm ra ray với La Chinh cũng coi như có để lại đường lui, cũng không có sát tâm thật sự.



Thế nhưng vào thời điểm này, Trác Bất Phàm đã hoàn toàn bị chọc giận, lý trí của hắn giống như băng tuyết trong ngày hè chói chang, đã sớm tan hầu như không còn! Trên người hắn xuất hiện một chút tử khí màu xám, giống như khí tức mà người đã chết lâu rồi mới có thể phát ra.



Trên thân cây bạch thương của hắn cũng bắt đầu lặng lẽ hiện lên hoa văn hình rồng, từng tia sáng màu máu không ngừng lộ ra từ hoa văn hình rồng hẹp dài kia. Sau khi tia sáng màu đỏ đã sáng đến cực hạn thì màu sắc đó lại xảy ra biến hoá, ánh sáng màu đỏ như máu kia dần nhạt xuống, thay vào đó chính là một hoa văn màu đen, hơn nữa, từ bên trong còn có tử khí toả ra bừng bừng.




Vậy mà cán bạch thương kia lại bắt đầu vỡ vụn từng chút trước mắt bao người, hơn nữa vỡ vụn vô cùng triệt để. Thanh linh khí trung phẩm này giống như gỗ mục vậy, vỡ ra thành từng mảnh nhỏ màu trắng.



Sau khi bạch thương liên tục vỡ vụn, cuối cùng cũng đến lúc lan đến cánh tay Trác Bất Phàm. Nhìn thấy cánh tay kia của Trác Bất Phàm bắt đầu vặn vẹo theo hình dạng khó có thể hình dung, đồng thời liên tục phát ra âm thanh “răng rắc”...



Có thể tưởng tượng ra xương cốt trong cánh tay phải của Trác Bất Phàm, chỉ sợ cũng giống như thanh bạch thương trong tay hắn, vỡ thành từng mảnh.



“A!”



Xương trong cánh tay đứt gãy từng khúc, đau đớn kịch liệt khiến Trác Bất Phàm phát ra tiếng kêu thảm thiết, đồng thời không ngừng lăn lộn trên mặt đất.



Trác Phi Lăng bước nhanh đến bên người Trác Bất Phàm, móc ra một viên đan dược màu trắng tản ra mùi thơm thanh nhã, nhét vào trong miệng hắn. Cánh tay này của Trác Bất Phàm coi như bị phế sạch rồi. Mặc dù dùng đan dược có thể trị hết, nhưng nếu muốn xương cốt lành lại hoàn toàn thì phải mất một khoảng thời gian tương đối dài. Không chỉ như thế, dù cho thương thế trên cánh tay khỏi hẳn, nhưng sức chịu đựng của xương cũng giảm đi rất nhiều!



Sắc mặt Trác Phi Lăng âm trầm như nước, đứng dậy cười lạnh nhìn chằm chằm vào La Chinh nói: “Ngươi không tệ, không chỉ chặn được một đòn này của Trác Bất Phàm mà còn phế bỏ một cánh tay của hắn.”



Ánh mắt La Chinh lóe lên, cười nhạt nói: “Nếu như ngươi muốn khởi binh hỏi tội, ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi. Nếu ta không phế bỏ cánh tay này của hắn, hắn sẽ lấy tính mạng của ta. Nói như vậy ta phế bỏ cánh tay này của hắn đã coi như là nhẹ, theo đạo lý có lẽ ta nên giết hắn đi mới đúng.”



“Muốn chết!” Trác Phi Lăng phun ra hai chữ, cuối cùng đâm cán thanh trường thương màu máu kia về phía La Chinh!



Tu vi của Trác Phi Lăng chính là cảnh giới Chiếu Thần Cửu Trọng! Chỉ thiếu chút nữa là tiến vào Chiếu Thần Chung Cực! Cường giả bậc này mạnh hơn rất nhiều so với bất cứ đổi thủ nào trước đây của La Chinh!



Nhưng mà Trác Phi Lăng vừa đâm ra một thương, bỗng nhiên thân hình La Chinh loé lên một cái, vậy mà lại bay lên.



Thấy cảnh này, đám đệ tử tinh anh đang vây xem lập tức trợn tròn mắt, không phải tên này mới là Tiên Thiên Cảnh sao? Dựa vào cái gì mà bay được thế?