Bách Luyện Thành Thần

Chương 41 : Mèo vờn chuột

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Vào lúc này, gương mặt của Từ Liệt ửng đỏ, tràn đầy lệ khí, hắn về phía La Chinh, hỏi:



- La Chinh, ngươi đã đồng ý quyết đấu trên lôi đài, vì sao lại đến muộn như vậy? Nếu như ngươi không dám lên ứng chiến, vậy thì hãy quỳ xuống đất dập đầu ba cái rồi gọi ba tiếng "gia gia", sau đó cuốn gói khỏi Thanh Vân Tông đi. Núp ở trong phòng làm con rùa đen rụt cổ thì có bản lĩnh gì?



La Chinh thoáng nháy mắt một cái rồi chậm rãi nói:



- Đúng là ta đáp ứng lên lôi đài quyết chiến. Thế nhưng, thời gian đã ước định là ngày hôm nay. Giờ Tý cũng là ngày hôm nay, buổi trưa cũng là ngày hôm nay. Sao? Ta có nói với ngươi là sẽ đến vào canh giờ nào, giờ phút nào sao?



La Chinh hỏi ngược lại như vậy khiến Từ Liệt sững sờ, vẻ giận giữ trên mặt càng lúc càng hiện ra rõ ràng hơn:



- Tiểu tử giảo hoạt! Để ta nhìn xem, khi lên lôi đài, ngoài miệng lưỡi ra, ngươi còn có thể làm gì!



- Trước khi bước lên lôi đài, ta còn có một yêu cầu.



La Chinh bỗng nhiên nói.



- Yêu cầu gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta phải hạ thủ lưu tình sao? Theo quy củ quyết đấu lôi đài của Thanh Vân Tông, dù có đánh cho tàn phế, thậm chí đánh chết đối phương, cũng không phải chịu bất cứ một trách nhiệm gì!



Mục đích thật sự của Từ Liệt trong ngày hôm nay chính là đánh chết La Chinh. Nếu La Chinh đưa ra yêu cầu này, hắn nhất định sẽ không đáp ứng.



La Chinh lắc đầu, nói:



- Trên lôi đài, quyền cước không có mắt, tất nhiên ta biết rõ quy củ này. Chỉ là, ta thấy rằng nếu chỉ là đơn thuần đánh nhau như vậy, thật sự không có gì đặc sắc cho lắm. Nói thẳng ra, là quá nhàm chán a! Hay là chúng ta đánh cược cái gì đó đi? Có thêm chút phần thưởng cũng tốt!



Từ Liệt hơi sững sờ, hắn thật không ngờ rằng La Chinh sẽ đưa ra yêu cầu như vậy. Tại trong lòng Từ Liệt, mục đích cơ bản của lần quyết đấu này hắn đã đạt được rồi. Trong mắt hắn, hiện tại La Chinh chỉ như một người chết mà thôi. Cho nên, chỉ cần La Chinh đồng ý lên lôi đài, hết thảy đều sẽ dễ dàng hơn.



Hắn không ngờ La Chinh lại có lòng tin đến vậy, vẫn còn muốn lấy thêm đồ ra đánh cược.



Trong lòng Từ Liệt cũng có chút nghi hoặc.



“Tên La Chinh kia đâu có vẻ gì là lo lắng cơ chứ! Chẳng lẽ hắn cho rằng có thể thắng sao? Một tên gia hỏa Luyện Tạng Cảnh muốn thắng Bán Bộ Tiên Thiên? Hừ! Đúng là chuyện nực cười!”



- Ha ha, thêm phần thưởng sao? Tốt, rất tốt! Vậy đi, dù cho ngươi muốn đánh cược thêm cái gì, lão tử cũng sẽ phụng bồi ngươi tới cùng!



Từ Liệt nói.



- Vậy ta đặt ra một trăm khối Phương Tinh Thạch, bên ngươi đặt một thanh Huyền Khí thượng phẩm. Nếu ngươi thắng, một trăm khối Phương Tinh Thạch này sẽ là của ngươi. Nếu như ngươi thua, đưa ta một thanh Huyền Khí thượng phẩm là được!



La Chinh vừa cười vừa nói



- Một trăm khối Phương Tinh Thạch sao?



Từ Liệt lại sững sờ thêm lần nữa. Hắn cũng không phải là giàu có gì. Tuy mấy năm gần đây dựa vào thực lực của mình kiếm được không ít điểm tích lũy. Thế nhưng những điểm tích lũy này, hết thảy hắn đều dùng để đổi công pháp cùng đan dược. Bồi dưỡng một võ giả, đây đúng thực là một chuyện đốt tiền. Huống hồ sau lưng Từ Liệt hắn cũng không có đại gia tộc gì chống lưng cho.



Tiền đặt cược này đối với đệ tử sĩ tộc còn chưa tính là cái gì, nhưng đối với đệ tử ngoại môn bình thường, thì đây chính là một khoản tiền lớn.



Từ Liệt trái lại rất thích thú với việc đánh cược này, thế nhưng hiện tại hắn lại không có một thanh Huyền Khí thượng phẩm nào…



- Tiểu tử thối, ngươi biết ta không có Huyền Khí thượng phẩm, nên mới muốn cùng cá cược với ta đúng không? Ta thấy ngươi chỉ muốn mượn cớ mà thôi.


Lôi Lực trong Bôn Lôi Quyền khó đối phó đến mức nào, Từ Liệt hắn là người hiểu rõ nhất.



Thế nhưng, khi đối mặt với tên tiểu tử này, hiệu quả lại không được như hắn mong đợi.



“Thiên phú dị bẩm sao? Nếu như tiểu tử này cũng là Bán Bộ Tiên Thiên, chỉ sợ rằng ta sẽ phải nhanh chân bỏ chạy mất. Tuy nhiên, dù sao hiện tại hắn cũng chỉ là Luyện Tạng Cảnh mà thôi, liệu có thể mạnh đến mức nào cơ chứ?”



Nghĩ đến đây, thân hình Từ Liệt chợt có tia sét lập lòe, thân ảnh của hắn lập tức biến mất trên lôi đài.



Chỉ trong thoáng chốc, La Chinh đột nhiên lăn người sang một bên. Ngay vị trí vừa rồi của hắn, Từ Liệt bỗng từ phía trên đánh xuống. Bôn Lôi Quyền oanh kích lên mặt đất, trông như sét đánh trong ngày nắng vậy. Tiếng nổ vang đập vào màng nhĩ của mọi người, làm cho màng tai tất cả đều loạn hưởng hẳn lên.



- Tốc độ này… cũng quá nhanh đi a!



La Chinh nhíu nhíu mày. Vào thời khắc này, ánh mắt La Chinh hoàn toàn tập trung vào thân hình của Từ Liệt. Đối với La Chinh, bất lợi lớn nhất hiện giờ chính là tốc độ của hắn quá chậm.



Ngũ đại cảnh giới của thân thể, trọng cảnh giới cuối cùng chính là Luyện Tủy Cảnh.



Đến Luyện Tủy Cảnh, tạp chất bên trong xương tủy sẽ được tinh luyện ra. Cảnh giới này, có thể đơn giản hóa bằng hai chữ "Tẩy Tủy".



Chỉ có sau khi tẩy tủy thành công, cơ thể mới có thể trải quả một sự thay đổi định tính, một sự biến hóa về chất. Thân thể sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, tốc độ tăng nhanh hơn, tai trở nên thính hơn, mắt cũng tinh tường hơn.



Thời điểm hắn đối phó với Tà Lang, hắn đã phải chịu thiệt, không cách nào bắt kịp thân ảnh của đối phương được. Giờ đây, Từ Liệt cũng dùng đến chiêu này.



Đùng!



Lại thêm một đòn Bôn Lôi Quyền đánh tới.



Lúc này, La Chinh không thể hoàn toàn tránh được một quyền này. Một phần Lôi Lực đánh vào chân của hắn.



Cũng may là thân thể của La Chinh cực kỳ cường hãn. Phần lớn Lôi Lực đánh vào đều bị La Chinh hấp thu, dư lực cũng không có tạo thành thương tổn gì quá lớn.



- Không theo kịp tốc độ của ta sao! Để ta xem ngươi có thể ngạnh kháng đến khi nào!



Từ Liệt càng đánh càng hưng phấn. Có một cái bao cát di động mặc cho hắn đánh, hiển nhiên hắn sẽ cao hứng rồi.



BA~!



Bành!



Ầm ầm!



Mỗi một lần Từ Liệt ra tay, hắn đều càn rỡ hét lên.



- Liệu ngươi có trốn được không?



- Để ta xem ngươi có thể trốn đến khi nào!



- Lại đến!



Vào giờ phút này, trên lôi đài đang diễn ra khung cảnh mèo vờn chuột. Tuy nhiên, đến cuối cùng, con chuột rồi cũng sẽ bị con mèo tóm được mà thôi.