Bách Luyện Thành Thần

Chương 411 : Khó xử

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


Tông Duệ là một phù văn sư, giá trị bản thân có thể coi là vô cùng giàu có, bất luận là những nghề như phù văn sư hay là luyện khí sư thì thời kì đầu khi bồi dưỡng quả thực có vẻ đốt tiền, nhưng sau khi bồi dưỡng ra thì liền thành một cỗ máy kiếm tiền, vì vậy mười viên đá chân nguyên cực phẩm cắn răng vẫn là có thể lấy ra.



Mà của cải của Thương Lỗi có thể dùng tuy nhiều hơn Tông Duệ rất nhiều nhưng phù văn định thần vốn không dùng cho chiến đấu, mà dùng để “định thần” khi võ giả tu luyện, giá trị của nó cũng không tính là quá cao.



Vấn đề lớn nhất là Tông Duệ không biết La Chinh lấy bức phù văn này ở đâu ra.



Những phù văn mất đi hiệu quả của Phong Quan Ngọc – Phù Văn Chi Tử kia vì sao vẫn có thể bán ra với giá trên trời? Bởi vì đó là tuyệt bút của Phong Quan Ngọc! Từ sau khi Phong Quan Ngọc chết đi, trong Trung Vực không còn ai có được phút pháp hoàn mỹ, vì vậy những phù văn kia của Phong Quan Ngọc cho dù đã mất hiệu quả nhưng vẫn có giá trị sưu tầm rất lớn.



Bức phù văn trước mắt này còn có thể kích phát, vậy thì người vẽ phù văn chắc chắn là người còn sống, sau này tác phẩm của người này dần dần lưu truyền ra thì sẽ không còn giá trị sưu tầm lớn như vậy nữa, thậm chí vì sự tồn tại của người này mà đến cả giá trị sưu tầm của những bức phù văn mà Phương Quan Ngọc để lại cũng sẽ giảm giá mạnh, e là đột ngột sụt giá.



Trừ phi người vẽ bức phù văn này đã chết, bức phù văn định thần trước mắt trở thành tuyệt bút thì giá trị mới có thể tăng vọt. Nhưng phù văn sư có bút pháp hoàn mỹ… đặt ở trong bất kì một tông môn nào cũng đều là sự tồn tại sánh ngang với quốc bảo, muốn một phù văn sư đột nhiên mà chết, há có chuyện dễ dàng như vậy?



Cuối cùng Thương Lỗi lựa chọn từ bỏ.



“Được! Mười viên đá chân nguyên cực phẩm, giao dịch thành công!” La Chinh khẽ cười nói.



Tông Duệ lấy mười viên đá chân nguyên cực phẩm từ trong nhẫn tu di ra ném qua. Nhìn mười viên đá chứa đầy chân nguyên thuần khiết, trong lòng La Chinh cười tươi như hoa nở. Mười viên đá chân nguyên cực phẩm đó! Nếu đổi ra Phương Tinh thì là 1.000 vạn viên! Đây còn tính bằng tỉ lệ hối đoái(1), nếu đổi theo giá thị trường thì có thể đổi được 2.000 vạn viên Phương Tinh!



(1)Hối đoái: tỉ giá trao đổi ngoại tệ, là tỉ giá khi trao đổi một đồng tiền này sang một đồng tiền khác.



Lúc trước La Chinh cảm thấy luyện hóa Thiên Diễn Tinh Hoa đã có thể kiếm được rất nhiều tiền, nếu cho hắn đủ thời gian, quả thực có thể kiếm được không ít. Có điều, đó là chỉ so trong Đông Vực, nếu đặt ở Trung Vực này thì cũng không đáng là gì.




“Nhưng, nhưng mà…” Tông Duệ đột nhiên đập vào đầu mình một cái, lấy một chiếc bút phù văn ra khỏi nhẫn tu di của mình, sau đó lại lấy một trang giấy dùng để vẽ phù văn ra bày lên bàn, lại phối mực xong xuôi rồi bày ra, “Ngươi vẽ một chút cho ta xem, một nét vẽ là được! Chứng minh cho ta xem!”



Nhìn thấy bút phù văn chuyển đến trước mặt mình, La Chinh chớp chớp mắt hai cái: “Tại sao ta phải chứng minh cho ông xem?”



“Hãy chứng minh một chút đi! Ngươi nói là phù văn của ngươi vẽ, nói mà không có bằng chứng sao ta có thể tin được ngươi!” Tông Duệ vội vàng nói. Ông ta là phù văn sư cấp cao nhất của Vân Điện, cường giả Thần Đan Cảnh, đứng trước mặt La Chinh lại không hề có chút mặt mũi nào.



“Không có hứng!” La Chinh nhận đá chân nguyên cực phẩm và một lô vật liệu từ tay Thương Lỗi rồi quay đầu chuẩn bị rời đi.



Tông Duệ đi lên trước một bước chặn trước mặt La Chinh, vẻ mặt van xin nói: “Cầu xin người vẫn không được sao?”



Thương Lỗi nghe thấy lời Tông Duệ nói cũng lắc đầu, địa vị của Tông Duệ ở Vân Điện cũng quan trọng như trưởng lão bình thường, ai có thể tưởng tượng người như ông ta lại có thể hạ giọng đi cầu xin một hậu bối…



La Chinh dừng bước, nhìn bút phù văn màu xanh trong tay Tông Duệ, đột nhiên khẽ cười: “Được, nhưng có một điều kiện.”



“Điều kiện gì?” Tông Duệ giương mắt nhìn La Chinh hỏi.



“Nếu ta chứng minh được bức phù văn này là do ta vẽ thì bút phù văn này của ông thuộc về ta, được không?” La Chinh cười hắc hắc.



Lúc này Tông Duệ lại lộ ra vẻ khó xử, nguồn gốc cái bút phù văn của ông ta không phải là bình thường!