Bách Luyện Thành Thần

Chương 472 : Sư tử vồ Thỏ?

Ngày đăng: 13:01 30/04/20


Không chỉ những võ giả ở dưới đài mà cả các vị đệ tử của tông môn tứ phẩm trên đài cao đều lộ vẻ kỳ quái.



Đệ tử Vân Điện? Vượt qua vòng loại để vào đây? Mới là tu vi Chiếu Thần Tứ Trọng? Làm loạn cái gì thế này?



“Chiếu Thần Tứ Trọng, lên sàn sẽ rơi vào vận mệnh bị giết…” Một đệ tử Thần Đan Cảnh trong Hắc Mộc Nhai sờ mũi mình khẽ cười nói: “Đáng tiếc không bốc phải ta, nếu không trận này đã nhẹ nhàng rồi!”



“Đúng vậy. Tên nhóc Chiếu Thần Cảnh này lên sàn e là không đỡ nổi một đòn.” Một vị đệ tử khác của Hắc Mộc Nhai cũng lộ vẻ nuối tiếc.



Trên đài cao của Hư Linh Tông, sáu vị đệ tử Thần Đan Cảnh khoanh chân mà ngồi.



Hư Linh Tông trước giờ giới luật nghiêm ngặt, cho dù bọn họ ở bên cạnh quan sát thì ai nấy cũng lưng eo thẳng đứng, sắc mặt yên tĩnh.



Trong sáu người thì vị đệ tử nhỏ tuổi nhất cũng chỉ 15 tuổi, trên mặt thậm chí còn mang nét ngây thơ của thiếu niên. Trong số các võ giả tham gia đại hội võ đạo, tu vi Chiếu Thần Chung Cực của hắn có lẽ không phải là thấp nhất nhưng tuổi tác thì chắc chắn là nhỏ nhất.



“Đại sư ca, đại sư ca.” Hắn chớp mắt một cái, gọi: “Chẳng phải huynh nói tu vi của đệ trong đại hội võ đạo lần này là thấp nhất sao? Huynh xem tu vi của tên kia còn thấp hơn đệ!”



Ánh mắt của vị đại sư ca Hư Linh Tông ngồi trước mặt hắn cũng tập trung trên người La Chinh: “Đột nhiên lại mọc ra một tên võ giả Chiếu Thần Tứ Trọng, ta cũng không hiểu nổi. Có điều đệ phải nhớ, vĩnh viễn không được lấy tu vi bên ngoài để phán đoán sức mạnh của đối thủ. Giống như Tiểu Giới đệ cũng là tu vi Chiếu Thần Chung Cực, nhưng không ai dám nhìn đệ như võ giả Chiếu Thần Chung Cực.”



“Vâng. Đệ hiểu rồi.” Tiểu Giới gật gật đầu: “Đệ cảm thấy hắn không mạnh như đệ! Cho dù là hai tháng trước, khi đệ mới là Chiếu Thần Tứ Trọng thì có lẽ hắn cũng không đánh lại được đệ!”



Tiểu Giới nhìn La Chinh chằm chằm, trong mắt lộ điệu cười tự tin.



Nếu người ngoài nghe được lời của Tiểu Giới, không biết sẽ kinh ngạc đến mức độ nào. Hai tháng từ Chiếu Thần Tứ Trọng tu luyện đến Chiếu Thần Chung Cực… thiên phú này quả thực là không thể tưởng tượng.



Đại sư ca lắc đầu cười cười. Tiểu Giới này hình như hơi canh cánh trong lòng với tu vi của La Chinh.



Trong Trung Vực, thiên tài trong bình thường sẽ chia thành bốn đẳng cấp: Thánh, Thiên, Địa, Nhân.



Có thể trở thành đệ tử tinh anh của tông mông tứ phẩm, thiên phú thông thường đều coi là thiên tài cấp Nhân, hoặc thiên tài cấp Địa.
Còn Công Tôn Trấm là người của Công Tôn gia, thế lực gia tộc tam phẩm của thành Thiên Khải! Hắn là võ giả bản địa của thành Thiên Khải, thành Thiên Khải xem như sân nhà của hắn!



“Công Tôn Trấm cũng may gớm, trận đấu thứ hai đã gặp được thằng nhóc Chiếu Thần Cảnh Trọng!”



“Công Tông Trấm nhà chúng ta là có ngôi sao may mắn chiếu soi! Tin chắc rằng hắn có thể bước vào tốp 10 của đại hội võ đạo, được Thiên Hạ Thương Minh trọng thưởng!”



“Công Tôn Trấm là đệ tử mà Công Tôn gia ra sức bồi dưỡng. Đường đường một thiên tài cấp Thiên, cho dù là ở trong tông môn tứ phẩm thì cũng là đệ tử trung tâm, hắn không hề kém hơn những võ giả ngồi trên đài cao kia!”



“Giết thằng nhóc Chiếu Thần Tứ Trọng kia đi, không cần nể mặt Vân Điện. Ta muốn nhìn thấy máu!”



Trong tiếng bàn tán sôi nổi, khóe miệng Công Tôn Trấm khẽ cong lên. Đây chính là ưu thế sân nhà. Phần lớn võ giả trên khán đài đều đứng về phía hắn, như vậy sẽ đem lại cho đối thủ áp lực lớn mạnh!



Có điều trận này, Công Tôn Trấm không muốn mang cho đối thủ kiểu áp lực này, vì đối thủ của hắn thực sự quá yếu…



Công Tôn Trấm móc ra hai thanh kiếm từ trong nhẫn tu di. Hai thanh kiếm, một xanh, một vàng, hai màu sắc khác nhau, đều là trường kiếm tiên khí trung phẩm..



Nhìn thấy hai thanh kiếm này, lông mày La Chinh khẽ dựng lên: “Song kiếm lưu?”



Trong kiếm khách, người dùng song kiếm rất ít, cho đến nay La Chinh cũng chỉ từng thấy qua Chúc Thiên Lai của Thiên Nhất Phong dùng loại này.



Ưu điểm của song kiếm lưu rất rõ ràng, hai tay trái phải mỗi tay một thanh kiếm, kiếm thuật kết hợp với song kiếm có thể phát huy uy lực mạnh hơn! Nhưng nhược điểm cũng rất lớn. Dù gì điều kiếm đạo theo đuổi là kiếm ý cực hạn. Lấy song kiếm để tôi luyện kiếm ý của bản thân thì độ khó sẽ tăng gấp mấy lần, đây cũng là lý do mà đa số kiếm khách từ bỏ song kiếm lưu.



“Ồ, ngươi còn biết song kiếm lưu à?” Công Tôn Trấm cười nhàn nhạt, hai thanh kiếm trong tay khẽ loáng một cái, phóng ra kiếm hoa màu vàng rực rỡ.



Nghe thấy lời của Công Tôn Trấm, La Chinh lộ ra biểu cảm chẳng thèm quan tâm. Trước nay hắn không để ý đến chuyện người khác coi khinh bản thân mình, bởi vì loại người này cuối cùng đều phải trả giá bằng sinh mạng.



“Cho dù tu vi của ngươi rất thấp thì cũng đừng hi vọng ta bỏ qua cho ngươi, cũng càng đừng mong ta khinh địch.” Công Tôn Trấm nói tiếp, hai thanh kiếm một trái một phải chỉ vào La Chinh: “Có cái gọi là sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực. Nếu ngươi đã lên võ đài này thì có lẽ cũng đã chuẩn bị giác ngộ về cái chết rồi chứ nhỉ?”