Bách Luyện Thành Thần

Chương 491 : Ám chủng thần văn

Ngày đăng: 13:01 30/04/20


Dù nói La Chinh biết vẽ phù văn này, hơn nữa đây cũng chỉ là phù văn ba sao mà thôi, thế nhưng tốc độ vẽ thế này thật sự là quá nhanh.



Phù văn sư không có yêu cầu gì về tu vi, nhưng lại có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với lực linh hồn. Hễ là phù văn sư thì có thể tu vi không quá mạnh, nhưng lực linh hồn2nhất định phải mạnh hơn những võ giả cùng giai rất nhiều.



La Chinh gần như là làm liền một mạch, suốt quá trình không ngừng nghỉ chút nào, cứ thế mà vẽ xong phù văn thứ nhất… Điều này cần lực linh hồn mạnh mẽ đến mức nào chứ?



Thạch Khắc Phàm đánh mắt sai một chấp sự của Thiên Hạ Thương Minh đứng bên cạnh.



Chấp sự kia lập tức mở một cái hộp5bằng ngọc ra, trong hộp chứa một viên đan dược màu đen nhánh, đưa đến trước mặt La Chinh.



La Chinh liếc qua hộp ngọc, nghi ngờ hỏi: “Đây là cái gì?”



“Dưỡng Hồn Đan cực phẩm, dùng để bù đắp lại lực linh hồn mà người mới vẽ phù văn vừa mất đi.” Vị chấp sự kia một mực cung kính trả lời.



La Chinh cười ha ha: “Không cần đâu! Lúc này mới dùng6được bao nhiêu lực linh hồn đâu chứ?”



Sau khi linh hồn của hắn bước vào Chiến Hồn Cảnh, linh hồn không ngừng sinh sôi chứ nói gì đến việc chỉ vẽ một bức phù văn cấp ba như thế này. Cho dù là luyện vẽ một trăm tấm, năm trăm tấm phù văn cấp ba đi nữa thì cũng không cần nghỉ ngơi, vậy thì cần dùng Dưỡng Hồn Đan làm gì? Hơn5nữa, mặc dù Dưỡng Hồn Đan này là cực phẩm, nhưng dù sao trong đó vẫn lẫn chút tạp chất, La Chinh ăn xong còn phải hao tâm tổn trí để nghĩ cách luyện hoá những tạp chất bên trong, phiền toái biết bao?



Đôi mắt nhỏ của Thạch Khắc Phàm đầy thâm ý, trừng mắt liếc nhìn ba vị đại sư phù văn của tháp phù văn. Ban đầu mấy tên đại sư3phù văn này vẽ phù văn thế nào? Đừng nói là vẽ một tấm phù văn, đôi khi chỉ mới vẽ được nửa tấm phù văn đã muốn đi tắm, đi rửa tay, rồi đốt một nén hương, sau đó ăn một viên Dưỡng Hồn Đan, sợ trong lúc vẽ phù văn lực linh hồn của bọn hắn sẽ bị hao tổn!



Cái giá cao hơn bất cứ ai, nhưng phù văn vẽ ra lại chưa chắc hiệu quả! Cứ như vậy, phù văn của bọn họ vẫn cứ bán ra với cái giá trên trời, cho dù là người trong hay ngoài Thiên Hạ Thương Minh đều bị đám người tháp phù văn này làm thịt đến đầu rơi máu chảy.
Đầu bút lông của La Chinh không ngừng thay đổi, khoảng một nén nhang trôi qua, cuối cùng cũng vẽ xong một tấm phù văn cấp bốn.



Mực nước dùng để vẽ phù văn cấp bốn được làm từ phấn Vân Kim và các loại nguyên liệu hài cốt nghìn năm. Trong đó phấn Vân Kim là nguyên liệu chủ yếu, vì vậy sau khi phù văn cấp bốn này được vẽ ra thì loé lên từng đường ánh sáng màu vàng. Chỉ là dưới vầng sáng màu vàng đó có thêm vài đường màu vàng không bắt mắt nối với nhau, tạo thành một bức thần văn càng thêm huyền ảo!



Nhìn thấy phù văn cấp bốn mà La Chinh cũng vẽ ra được, Thạch Khắc Phàm thở dài một hơi, cười nói với Nhiếp tháp chủ: “Lão Nhiếp, xem ra tên của ngươi phải treo ngược lên rồi!”



Nhiếp tháp chủ nhìn chằm chằm vào phù văn cấp bốn của La Chinh, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Trở về ta sẽ treo ngược tên của mình lên!”



Trước phòng mỗi phù văn sư trong tháp phù văn đều có một tấm bảng tên được hợp lại từ phù văn, đúng là có thể treo ngược nó lên. Có điều, như thế thì người này cũng ném mặt mũi đi được rồi!



Trong lòng Thạch Khắc Phàm cũng cười lạnh. Lần này cho các ngươi chịu chút đả kích, sau này về bớt bày ra cái bộ mặt thối kia đi!



Chỉ một lát sau, tấm phù văn thứ hai và thứ ba của La Chinh cũng được vẽ xong, sau đó đám chấp sự của Thiên Hạ Thương Minh cũng mang ba tấm phù văn cấp bốn này về, lần lượt lắp lên.



Thạch Khắc Phàm đi đến cạnh La Chinh, cười khách khí nói: “La thiếu hiệp, ta thấy ngươi vẽ liên tục hơn một trăm tấm phù văn, có phải nên bồi bổ một chút rồi không? Nếu không chịu nổi tạp chất trong Dưỡng Hồn Đan thì ở chỗ ta cũng có một viên Dưỡng Hồn Ngọc, đeo lên người thì có thể chăm sóc linh hồn, coi như là quà cảm ơn vì ngươi đã sửa phù văn.”



“Dưỡng Hồn Ngọc!” Nhiếp tháp chủ và hai vị đại sư phù văn khác nghe nói như thế, ánh mắt lập tức loé lên!



Bọn họ đều biết Thiên Hạ Thương Minh có một khối ngọc bội có thể chăm sóc thần hồn, Nhiếp tháp chủ đã xin mấy năm nhưng vẫn không được, ai ngờ bây giờ Minh chủ lại quay sang tặng cho người ngoài?