Bách Luyện Thành Thần

Chương 5 : Nguy cơ

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Mặc dù không có những tên thuộc hạ kia áp giải, La Chinh vẫn tự giác đi đến diễn võ đường.



Hiện giờ, trong lòng La Chinh đang cảm thấy rất bất mãn với quy củ của La gia, Nhị thúc cùng với Tam thúc của hắn còn không tuân theo quy củ, luật lệ trong tộc, mấy đứa con của bọn họ cũng theo đó mà hung hăng càng quấy hơn. Như La Phái Nhiên với La Thừa Vận, liệu bọn trong mắt bọn hắn có còn có tộc quy hay không? Đây, cũng là lý do vì sao mấy tên thuộc hạ lại dám nháo sự lên như vậy.



Bọn họ có thể chà đạp tộc quy, coi rẻ tộc quy, nhưng không thể không tuân thủ theo tộc quy. Suy nghĩ đó của La Chinh cũng không phải là cổ hủ, mà đó là một loại cố chấp.



Không khí tại diễn võ đường ngày hôm nay có chút không giống với thường ngày.



Việc La Chinh đánh đại quản sự Hoàng Cách và Phương quản sự đã lan truyền ra khắp toàn bộ La gia.



Hai năm trước, La Chinh đã trở thành tội thân của gia tộc, trở thành gia nô, trở thành một tấm bia thịt. Mặc dù vậy, La Chinh vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng. Bất luận đám đệ tử của La gia có đánh hắn như thế nào, hắn cũng đều âm thầm chịu đựng, nhường nhịn trong lòng, không hề rên rỉ một tiếng nào, cứ như một con cừu non dịu dàng, ngoan ngoãn vậy.



Mọi người cũng đã quên rằng, La Chinh hắn từng là thiếu gia chủ của La gia, cũng đã quên rằng, bản thân La Chinh cũng có thực lực Luyện Nhục Cảnh.



Giờ thì những tên đệ tử của La gia kia xem như cũng đã hiểu rõ, La Chinh thực sự không phải là một quả hồng mềm để cho bọn hắn có thể tùy ý đánh đập. La Chinh không có phản kháng lại, đó là bởi vì, bọn hắn cũng mang họ La, cũng là con cháu của La gia.



Còn những kẻ ngoại tộc thì không có tư cách này!



Chính vì vậy, hôm nay, trên diễn võ đường, những tên đệ tử của La gia kia, khi nhìn về phía La Chinh, trong mắt đều ẩn chứa một chút kính sợ. Đến lúc giáo đầu phân phó cho đệ tử của La gia lựa chọn bia thịt để luyện tập, cũng không có một ai dám chọn trúng La Chinh nữa.



La Chinh cũng chỉ đành cười khổ, kết quả này cũng không phải là thứ hắn muốn…



Hiện tại, điều hắn cần nhất chính là rèn luyện nhục thể của mình, nhưng giờ thì đám đệ tử của La gia này cứ làm như là không nhìn thấy hắn đứng ở đó vậy. Như này thì hắn phải làm sao đây?



“Cũng không thể nói rõ ra được, giờ ta đang rất cần những quyền cước kia, các ngươi đến đánh ta đi chứ!”



Từng người, từng người trong đám bia thịt đều được những tên đệ tử của La gia chọn lựa. Trong lúc này, trong một góc của diễn võ đường, chỉ còn mỗi mình La Chinh đứng ở đó. Hắn thật sự không cảm thấy dễ chịu gì, đám người kia cũng không nên kinh sợ hắn như vậy chứ!



Cuối cùng, La Chinh hướng về phía một người vẫn còn đang luyện quyền trên người đá, bước đến nói:



- Đại Long, đánh người đá thì có gì tốt. Đến luyện quyền với ta đi!



- Chuyện này…



Đến cả một người thường ngày vẫn hay lỗ mãng như La Đại Long, trên khuôn mặt cũng xuất hiện nét do dự.



- Ta là bia thịt, hiển nhiên cũng muốn được luyện tập cùng với ngươi. Yên tâm đi! Ta đây mặc giáp da rất, đánh vào không có ảnh hưởng gì đâu.



La Chinh vỗ vỗ ngực, nói.



Nghe La Chinh nói vậy, La Đại Long cũng không chối từ nữa. Nếu không người khác sẽ nghĩ rằng hắn quá nhu nhược mất, dù vậy, trong nội tâm La Đại Long vẫn thực sự nghĩ rằng không nên đi chọc La Chinh.




Hoàng Cách nghe xong, trên mặt miệng cười khiến khuôn mạng không còn ra hình thù gì, hắn nói:



- Đa tạ Thừa Vận thiếu gia!



- Chỉ là, vấn đề này, còn phải chờ một chút.



La Thừa Vận sờ sờ đầu của mình rồi nói tiếp:



- Ta vừa mới dùng viên Thiên Địa Tạo Hóa Đan của gia tộc. Tháng này ta muốn bế quan, đem dược lực luyện hóa, tẩy rửa thân thể. Chờ đến ngày Tộc Luyện một tháng sau đi, đến lúc đó ta sẽ chọn hắn là đối thủ sinh tử đấu, tự tay đánh chết hắn.



Nói xong, trên khuôn mặt La Thừa Vận lại tản mát ra tầng tầng sát khí.



Tộc Luyện, là thời điểm để cho đệ tử của La gia kiếm chứng thực lực của mình. Ngày hôm đó các trưởng bối của La gia cũng sẽ ra mặt, thẩm duyệt thành quả tu luyện của các đệ tử.



Đồng thời, Tộc Luyện cũng là một cơ hội cho đám người gia nô làm thường ngày làm bia thịt kia.



Trong ngày Tộc Luyện này, nếu có tên bia thịt nào đó có thể sống sót qua sinh tử đấu, thì hắn sẽ có được sự tự do.



Dù là tên bia thịt hèn mọn nhất cũng có khát vọng được quyền tự do. Nếu như bọn họ không thể có được sự tự do, thì cuối cũng sẽ đến lúc bọn họ không thể chịu đựng được áp lực bị đánh mỗi ngày được nữa, sẽ nhanh chóng chết đi.



Thiết lập quy tắc này, tựu là lại để cho trong lòng của đám người làm bia thịt dấy lên một tia hi vọng, hi vọng mình có thể vượt qua được sinh tử đấu trong ngày Tộc Luyện, có thể đi ra ngoài, không phải làm thứ bia thịt hèn mọn này nữa.



Thế nhưng, "Sinh Tử Đấu" này căn bản đã không có công bằng rồi. Đám người làm bia thịt kia bình thường liền còn thường xuyên bị đánh đập, khắp người đều có thương thế, làm sao có thể cùng những đệ tử tinh anh của La gia được huấn luyện bài bản kia quyết đấu được cơ chứ?



Không biết đã có bao nhiêu là bia thịt đã bị chôn sống, đánh chết trong ngày Tộc Luyện này. Vào ngày hôm đó, các trưởng bối của La gia sẽ kiểm nghiệm thực lực của đám đệ tử, dựa theo thực lực sẽ có khen thưởng. Vậy nên mỗi đệ tử La gia đều sẽ dốc toàn lực, cũng là lúc bọn họ ra tay nặng nhất, tàn nhẫn nhất.



- Được. Thừa Vận thiếu gia, vậy hãy để cho tên tiểu tử kia sống lâu thêm một tháng vậy!



Hoàng Cách lại dập đầu mấy cái rồi mới trở mình bò dậy. Đôi mắt kia, phía dưới băng gạc, lập tức lóe ra hung quang.



Chờ La Thừa Vận rời đi, người phụ nữ trung niên kia mới đến gần Hoàng Cách khuyên nhủ hắn:



- Thiếu niên La Chinh cũng thật đáng thương! Mặc dù hắn đánh chàng là không nên, nhưng chàng chỉ cần giáo huấn hắn một chút là được rồi, cần gì phải bức tử hắn?



Hoàng Cách nghe vậy thì lại nói:



- Ngươi, ngoại trừ lòng dạ đàn bà ra, ngươi còn biết cái gì không?



Bị chồng mắng, người phụ nữ trung niên kia ngập ngừng muốn nói hai câu, cuối cùng lại thở dài, cũng không có nói nữa.