Bách Luyện Thành Thần

Chương 507 : Chôn vùi

Ngày đăng: 13:02 30/04/20


Vẽ một đại trận hộ tông phức tạp hơn việc La Chinh vẽ kết giới trên võ đài ngày trước nhiều.



Một đại trận hộ tông trước hết phải có được kết giới bảo hộ toàn bộ tông môn, cho dù là một tông môn nho nhỏ thì cũng lớn hơn2cái võ đài thi đấu kia biết bao nhiêu lần.



Lấy Thanh Vân Tông làm ví dụ đi. Toàn bộ Thanh Vân Tông, diện tích còn lớn hơn cả đế đô Phần Thiên!



Thế nhưng Vân Điện lại là một trường hợp đặc biệt.



Dù sao thì toàn bộ Vân Điện đều thoát5khỏi mặt đất, trôi nổi trên không trung.



Cho dù có được xây dựng trên một khối phù thạch thật lớn thì nó cũng chỉ có hạn, cho nên Vân Điện thân là tông môn tứ phẩm nhưng tổng thể cũng không quá lớn.



Ngoài kết giới bảo hộ ra thì còn6cần có thủ đoạn công kích, một đại trận hộ tông không thể chỉ chịu đòn mà không phản kích lại.



Sau khi rời khỏi Băng Cung, Tông Duệ mang tất cả các cố liệu đã đo đạc tính toán được của Vân Điện ra, La Chinh thì trôi nổi phía5trên Vân Điện để nhìn bao quát xung quanh một vòng rồi mới từ từ hạ xuống.



“Đại trận hộ tông này cần bao nhiêu thần văn?” La Chinh hỏi. Đương nhiên người hắn hỏi chính là Thanh Long trong đầu.



“Hắc hắc! Nếu là thần văn cấp chín thì chỉ cần3một cái.” Thanh Long đáp.



La Chinh liếc một cái xem thường. Thần văn cấp chín? Hủy diệt cả Trung Vực này chắc cũng chỉ cần có một cái ấy chứ?



Đừng nói là hiện tại Thanh Long vốn chẳng vẽ ra được thần văn cấp chín, mà cứ cho là nó có thể vẽ ra được thì La Chinh cũng chẳng tìm đâu ra vật liệu.



“Nhưng mà Vân Điện cũng không lớn, theo ta tính, nếu là thần văn cấp ba, cấp bốn thì có lẽ cần khoảng 4.900 bức, ngoài ra còn cần thêm ba bức thần văn cấp năm. Quan trọng là ngươi phải tìm được đủ vật liệu cơ.” Thanh Long nghiêm nghị nói.



La Chinh gật gật đầu: “Vật liệu là vấn đề đầu tiên cần giải quyết.”
Thế nhưng Tông Duệ không ngờ người này lại có thể vẽ liên tục sáu canh giờ liền!



Vẽ phù văn đòi hỏi phải tiêu hao lực linh hồn, cứ cho là linh hồn của phù văn sư cường đại hơn các võ giả khác, nhưng trọn vẹn sáu canh giờ là cái khái niệm gì?



Trình độ phù văn của Tông Duệ trong Trung Vực cũng có thể nói là đứng trong tốp đầu. Ông ta từng vào tháp phù văn để tu dưỡng, khi rời khỏi tháp, lực linh hồn cũng đã được xếp vào khoảng tốp mười trong tháp phù văn rồi. Ngay cả như vậy thì sau khi vẽ phù văn liên tục, ông ta sẽ rơi vào tình trạng đầu choáng mắt hoa, nhất định phải tĩnh dưỡng mấy ngày mới có thể vẽ tiếp được.



Đó cũng là lý do vì sao Tông Duệ cho rằng để bố trí một đại trận hộ tông phải hết cả một năm, thậm chí còn là mấy năm! Vẽ phù văn không phải là kiểu vẽ nguệch vẽ ngoạc là được, nhưng vấn đề là thoạt nhìn La Chinh lúc này lại không khác kiểu vẽ nguệch ngoạc kia là mấy, dường như là hạ bút thành văn!



Đương nhiên Tông Duệ không biết, linh hồn La Chinh mạnh mẽ tới mức ông ta không thể tưởng tượng nổi. Ai ngờ được rằng trong đầu một tên Chiếu Thần Cảnh lại giấu một linh hồn cấp Chiến Hồn Cảnh!



Sau khi vẽ liên tục trong sáu canh giờ, rốt cuộc La Chinh cũng cảm thấy hơi uể oải, đây là biểu hiện cho thấy lực linh hồn đã phóng ra quá mức, vì thế hắn ngừng vẽ thần văn. Còn ở một góc của đại sảnh, hơn hai trăm bức thần văn cấp ba được xếp ngay ngắn cùng một chỗ.



Dựa theo tiến độ vẽ thế này, chắc khoảng một tháng sau sẽ có thể vẽ xong.



Lúc này, ngoài cảm thán ra Tông Duệ cũng chỉ biết cảm thán. Đừng nói đến chuyện mấy cái thần văn này khó tới mức ông ta xem không hiểu, mà cho dù chỉ đơn thuần là bảo ông ta vẽ phù văn cấp một liên tục trong sáu canh giờ liền thì có lẽ linh hồn cũng hỏng mất rồi.



Linh hồn tên nhóc này chắc chắn là làm bằng sắt!



Nghỉ ngơi một đêm, tinh thần La Chinh lại khôi phục đầy ắp, bắt đầu tiếp tục vẽ thần văn. Trong đại sảnh, công việc của nhóm các trợ thủ cũng theo đó mà bận rộn hết cả lên, nào là phân chia vật liệu, hong khô, nghiền nát, trình tự làm những việc đó cũng vô cùng phức tạp.



Lúc này, nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống một chút, bởi vì Ninh Vũ Điệp đang lướt tới đây. Nhóm trợ thủ và chấp sự trong đại sảnh dù bận rộn nhưng vẫn gác lại, ào ào hành lễ với Điện chủ. Ninh Vũ Điệp khoát khoát tay ngăn lại, ý bảo không cần kinh động tới La Chinh.



Ánh mắt dịu dàng của nàng liếc qua, tỏa ra ánh sáng lóng lánh, giống như một khe núi sâu vô cùng yên tĩnh, mang theo nét ý vị, trong sáng mà cổ điển, lẳng lặng dừng mắt nhìn La Chinh.



Còn linh hồn La Chinh dường như lại không phát giác ra, chỉ một lòng một dạ quơ đầu bút lông, đắm chìm trong thế giới thần văn