Bách Luyện Thành Thần

Chương 509 : Điên cuồng cạm bẫy

Ngày đăng: 13:02 30/04/20


Hơn nửa tháng nay, cảm giác nguy cơ nồng đậm lan khắp toàn bộ Vân Điện và thành Vân Hải, cả ngũ đại tông môn nhị phẩm dưới trướng Vân Điện cũng cảm nhận được nguy cơ này,2nên nhất thời lòng người đều hoảng sợ.



Ngoài Trác đại tiên sinh dốc hết sức truyền bá trong Vân Điện, thì sự tích của La Chinh trên đại hội võ đạo cũng chậm rãi được truyền tới, điên5cuồng truyền bá thông qua các loại con đường.



Một tên tiểu bối Chiếu Thần Cảnh, vậy mà đứng trước người đứng đầu Trung Vực, giết chết một người của hắn mà còn bình yên rời đi.



Chuyện này vốn6là một đề tài bàn tán cực lớn, sau khi được thêm mắm thêm muối sinh động như thật thì quả thực đã miêu tả La Chinh thành nhân vật không gì là không thể, tựa như rất5nhiều những câu chuyện truyền kỳ vậy, tại quán rượu, quán trà, quán ăn, khắp nơi đều có thể nghe được.



“Nghe nói khi La Chinh đối mặt với Thôi Tà, đến ngay cả mắt cũng không chớp lấy3một cái, xuất ra một kiếm, cắt ngang cổ Tư Diệu Linh!”



“Thôi Tà chính là cường giả Sinh Tử Cảnh, chỉ một ánh mắt của hắn thôi cũng đủ để giết người rồi, thế mà lại thua một thằng oắt con mười mấy tuổi. Ta chỉ có thể nói là giang sơn rộng lớn, lại có nhân tài. Thế nhưng người này cũng quá…”



“Người ta vốn chính là thiên tài, hơn nữa chỉ há miệng thôi cũng đã làm suy sụp cả cái tâm võ đạo của thiên tài cấp Thần – Thôi Duẫn. Ha ha! Ta cũng không biết rốt cuộc người này là thiên tài cấp bậc gì nữa. Với khái niệm trong Trung Vực, căn bản không thể hình dung ra hắn yêu nghiệt tới mức nào!”



“Đáng tiếc, tuy hắn có thể lành lặn rời khỏi, nhưng chung quy lại thì vẫn là Vân Điện đã chọc phải đại địch. Hiện tại Vân Điện cũng tràn ngập nguy cơ, phải mau chóng đề phòng khẩn cấp, kẻo lỡ Thôi Tà tìm tới cửa thì Vân Điện phải ứng phó thế nào?”



“Ta cảm thấy tiểu mỹ nhân của Vân Điện kia không nên tham gia vào cuộc náo nhiệt này. La Chinh người ta vốn đấm cho Thôi Tà một quyền như thế, nàng lại tham gia vào thì khác gì đẩy Vân Điện vào hố lửa?”



“Hừ! Đừng thấy Điện chủ Vân Điện dáng vẻ lạnh như băng vậy mà lầm. Ta thấy là nàng động phàm tâm, coi trọng tên La Chinh kia rồi. Thấy người thương gặp nạn thì nào còn để ý được nhiều vậy? Cũng không biết La Chinh kia tu được phúc bao đời nữa!”



Hạng người nào cũng đủ nên bàn tán dạng gì cũng có!



Khi những lời đồn này lan tới thành Vân Hải, liền khiến toàn bộ thành Vân Hải trở nên mù mờ.



Nếu nhỡ Thôi Tà đánh tới, Vân Tông phải làm thế nào? Vân Điện phải làm sao?




La Chinh vẩy hết bọt nước trên tay, sau đó dùng khăn mặt tỉ mỉ lau sạch sẽ rồi mới về vị trí của mình.



Tông Duệ tự mình ra tay rút bức Sự Phẫn Nộ Của Sét ra giúp La Chinh, thay một tờ giấy phù văn mới tinh, sau đó kính cẩn đứng sang một bên.



La Chinh lại cầm bút phù văn lên lần nữa, các trợ thủ bên cạnh cũng vừa lúc đem mực nước lên để cạnh hắn. La Chinh chấm mực nước, lực linh hồn của Thanh Long lượn lờ bay quanh.



Vù vù…



Lúc này dây, ngòi bút của La Chinh hiện ra một sắc thái mê huyễn!



Tất cả nhưng nguyên liệu dùng để chế tạo Bẫy Cuồng Loạn, phần lớn đều là các loại vật liệu như Mị Tâm Cốt, Hồ Tâm ngàn năm, chuyên dùng để bố trí ảo trận, cho nên khi kích phát năng lượng chất chứa trong vật liệu này, đến La Chinh cũng suýt chút nữa bị mê đắm!



Giữa màu sắc nở rộ dưới ngòi bút, vậy mà hắn lại nhìn thấy khuôn mặt tuyệt đẹp của Ninh Vũ Điệp.



Trong ảo cảnh, Ninh Vũ Điệp nửa thân người để trần, thân thể xinh xắn, tinh tế mà tràn ngập sức mạnh, chậm rãi đi về phía hắn. Ánh mắt hơi lạnh ngày thường đã biến đi đâu mất, mà thay vào đó là ánh mắt chứa hàng vạn hàng nghìn sắc thái mị hoặc nhìn chằm chằm vào hắn.



Thấy La Chinh bị mê hoặc, Thanh Long đang chuẩn bị giúp hắn thoát ra khỏi hoàn cảnh này. Thế nhưng trong ánh mắt La Chinh lại phảng phất như có tia chớp chém qua, lông mày giương lên, hai mắt đã trong trở lại!



“Không tồi! Ý chí ngươi kiên định, có thể tự thoát khỏi ảo trận này. Viết đi!” Đối với việc La Chinh tự thoát ra khỏi ảo trận, Thanh Long cũng hơi kinh ngạc.



La Chinh gật đầu, sau đó vẽ một vòng từng nét đầy sắc thái mê hoặc lên mặt giấy phù văn. Từng làn sương mù màu tím và hồng nhạt cũng dâng lên theo bút pháp mềm mại kia.



La Chinh có thể thoát ra khỏi ảo trận, nhưng người khác thì chưa chắc. Ví dụ như đám người Tông Duệ, ánh mắt lúc này đều dại cả ra, nhìn chằm chằm những đám sương kia, giống như linh hồn của họ đều bị hút vào trong đó vậy.