Bách Luyện Thành Thần

Chương 537 : Tiên quan

Ngày đăng: 13:02 30/04/20


(1)Tiên quan: quan tài của Tiên Nhân.



Nếu là người khác thì nào có thản nhiên giống La Chinh như vậy?



Theo Ninh Vũ Điệp thấy, La Chinh thực sự đã sáng tạo ra không ít kỳ tích, nhưng những kỳ2tích đó cũng coi như “có lý”, ví dụ như mấy chuyện khiêu chiến vượt cấp. Nhưng tại sao nàng lại có thể nghĩ đến chuyện ngay cả chiêu loại bỏ của Tiên Nhân La Chinh còn có thể5đối phó được?



Chẳng qua vừa rồi mọi người cũng đều thấy cả, trong thời điểm mấu chốt, dường như có một tấm bùa hộ mệnh nào đó nổ ra. Chỉ có tấm bùa hộ mệnh vô cùng mạnh mẽ6kia mới cứu được La Chinh một mạng mà thôi.



Nếu Ninh Vũ Điệp đoán không nhầm, tấm bùa hộ mệnh này hẳn là cũng đến từ Thượng Giới, nếu không thì sao có thể triệt tiêu sức mạnh của5Tiên Nhân được?



Thấy La Chinh cười, hai mắt Ninh Vũ Điệp trợn tròn lên, chỉ đành kinh ngạc mắng: “Đồ khốn, đồ khốn…”



Vừa nãy đúng là Ninh Vũ Điệp đã từ bỏ. Dưới tình huống như vậy, dường như3nàng cũng chẳng có biện pháp nào cả, trừ phi có kỳ tích xuất hiện thì mới có thể xoay chuyển được cục diện. Thế nhưng kỳ tích thì chẳng thấy đâu, mà vẫn là La Chinh tự dựa vào lá bài tẩy của mình để xoay ngược tình thế.



Cảnh này khiến mọi người lại yên lặng lần nữa.



Ánh mắt thánh nữ Thần Quốc thì u ám như nước hồ sâu, tối đen như mực.



Làm sao cô ta có thể nghĩ ra được rằng một con kiến nhỏ bé ở Thiên Bắc Vực này lại khó giải quyết đến thế? Có cơ hội loại bỏ một người, vậy mà cũng không thể giết chết tên nhãi này, sao cam tâm được?



Hơn nữa, dường như mình còn bị trúng một loại nguyền rủa của cô gái kia…



Thánh nữ Thần Quốc cúi thấp đầu, một hàng tóc mái che khuất đôi mắt, cô ta nói với giọng điệu thản nhiên: “Lần này, sau khi trở về, ta nhất định sẽ dẫn người san bằng Thiên Bắc Vực.”



Luồng sáng lại chuyển động từng vòng, từng vòng, các võ giả cũng ngày càng căng thẳng theo.
Ngoài Ninh Vũ Điệp và những người của Vân Điện ra thì dường như trong mắt tất cả các võ giả khác đều là vẻ hâm mộ. Tuy nói bọn họ không rõ người đầu tiên thông qua vòng xoay vận mệnh này sẽ được thưởng cái gì, nhưng chỉ riêng trong vòng xoay vận mệnh đã có thể đạt được những phần thưởng phong phú, thì người đứng đầu được thưởng lớn thế nào, nghĩ thôi cũng đủ hiểu…



Mọi người vì một chiếc Tiên Mộ Linh Đăng mà đều phải trả cái giá không nhỏ. Mà cũng vì thắp sáng toàn bộ Tiên Mộ Linh Đăng nên người nào ngắn thì cũng chờ vài chục năm, người nào lâu thì đã chờ tới mấy trăm năm rồi!



Trong những người này không thiếu cường giả Sinh Tử Cảnh, không thiếu các tông chủ của tông môn lớn, nhưng cuối cùng vẫn là để một tên tiểu bối Chiếu Thần Cảnh dẫn đầu.



“Không cần phải giận. Ai nói người đứng đầu thì chắc chắn sẽ lấy được truyền thừa của Tiên Nhân đâu.” Có người thản nhiên nói.



“Nói thì nói vậy, nhưng người đứng đầu chắc chắn sẽ có lợi lớn…”



Chờ sau khi La Chinh rời khỏi, đại đa số mọi người đều nói những lời tràn đầy ý ghen tị, một số nhỏ thì châm biếm, có lẽ trong lòng cũng không cân bằng được.



Còn Ninh Vũ Điệp thì cười mãi không thôi, đôi mắt xinh đẹp đã cong lên như mảnh trăng lưỡi liềm. Không phải nàng vì La Chinh đứng đầu mà vui vẻ, mà là khi bước ra bước cuối cùng, hắn quay lại cười với nàng.



Trong nháy mắt La Chinh bị luồng ánh sáng xanh bao quanh, cả người giống như tan rã ra từng chút một, không ngừng bay lên cao.



Phương thức truyền tống loại này rất giống với phương thức truyền tống trên tầng năm của Thăng Long Đài. Chẳng lẽ đây cũng là truyền tống đi xa? Truyền tống đến Thượng Giới?



Thế nhưng rất nhanh sau đó, cảnh sắc xung quanh đã biến đổi giúp La Chinh hiểu rằng, đây cũng chỉ là một truyền tống trong cự ly ngắn mà thôi. Dù sao lần trước, khi truyền tống từ Thăng Long Đài lên Thượng Giới, tuy La Chinh không cảm nhận được thời gian trôi qua, nhưng tuyệt đối không thể nào chỉ là một khoảng thời gian ngắn như vậy.



Giờ phút này La Chinh phát hiện mình đang đứng trong một cung điện tối mịt, từng luồng gió lạnh thổi lướt qua, La Chinh nhìn thấy phía trước mặt hắn có một cỗ quan tài thật lớn.



“Đây là quan tài của Tiên Nhân? Lớn như vậy ư?” Trên mặt La Chinh toát lên vẻ tò mò. Điều này làm cho hắn chợt nhớ tới Tiên Phủ, tất cả mọi thứ trong đó cũng vô cùng khổng lồ.