Bách Luyện Thành Thần

Chương 542 : Không có cách nào nhúc nhích

Ngày đăng: 13:02 30/04/20


Đợi sau khi tất cả mọi người đều rời đi hết cả rồi, mộ Tiên Thiên Miểu cũng từ từ tĩnh mịch hẳn.



Một bức tường khổng lồ từ từ dịch chuyển trong mộ Tiên, khói bụi bay lên, rồi lại từ từ tản rộng ra, để lộ một truyền tống trận khổng lồ trong đó.



Truyền tống trận này còn lớn hơn gấp mười lần so với bất cứ truyền tống trận nào mà La Chinh đã gặp trước đó.



Bây giờ trong nhẫn tu di của2La Chinh có thêm hai tấm lệnh bài. Tấm lệnh bài có chữ “Chấn” trong Tiên Phủ kia có thể mở ra Chân Tuyệt Lộ của Tiên Phủ, vào lúc này thì La Chinh tạm thời chưa sử dụng được, e rằng phải chờ đến khi La Chinh quay về Đông Vực lần nữa, vào lại Tiên Phủ mới có thể dùng.



Ngoài ra, một số bảo vật còn lại trong quan tài khổng lồ kia cũng bị La Chinh vơ vét hết sạch.



Mà món quan5trọng nhất, chính là một miếng Ngọc Hồ Điệp mà Thiên Miểu Tiên Nhân đã giao cho La Chinh. Cho đến bây giờ, Thiên Miểu Tiên Nhân cũng chỉ mới úp úp mở mở một chút mà thôi. Một mặt ông ta nói với La Chinh, truyền thừa dưới tháp Tội Ác vô cùng quan trọng, thậm chí còn liên quan đến sự tồn vong của nhân loại, nhưng từ đầu đến cuối lại không chịu nói rốt cuộc nó là thứ gì.



Ông ta chỉ6cho La Chinh biết rằng, sau khi đi xuống nơi sâu nhất của tháp Tội Ác, nếu có được Ngọc Hồ Điệp thì sẽ có tỷ lệ mở truyền thừa nhất định, nhưng đó cũng là nơi hung hiểm tột cùng, vì vậy ông ta mới chọn người có số mệnh lớn để đi vào.



Người có số mệnh lớn thì mạng đều rất cứng, rất khó mà toi mạng được!



Trên thực tế La Chinh gặp nguy hiểm khắp nơi, nhiều lần gần kề cái chết5nhưng sau đó lại thoát được. Đó chính là một minh chứng cho thấy mạng hắn cứng thế nào.



“Chuyện ta nên dặn dò thì phần lớn cũng nói xong cả rồi, mặc dù ngươi có mệnh cách Tranh Đoạt Đại Thế, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ không bỏ mạng. Trong lịch sử cũng từng có võ giả mang mệnh cách Tranh Đoạt Đại Thế chết, vì thế ngươi cần phải hành động cẩn thận, tất cả còn phải xem cơ duyên của ngươi3thế nào.” Thiên Miểu Tiên Nhân thản nhiên nói.



La Chinh gật mạnh đầu.



Mạng của hắn không chỉ quyết định vận mệnh của hắn mà còn liên quan đến vận mệnh của cả Vân Điện, liên quan đến vận mệnh của La Yên.



Bây giờ Thôi Tà không thể phá vỡ được kết giới của Vân Điện, nhưng không có nghĩa là sẽ không thể phá. Nếu Thôi Tà lại tìm được một võ giả có Âm Thể Tử Cực nữa thì e rằng tình hình Trung Vực sẽ thay đổi rất lớn, hơn nữa theo linh cảm của La Chinh, vị thánh nữ Thần Quốc kia nhất định sẽ không chịu để yên.



Vì vậy tình huống của La Chinh không chỉ nguy hiểm, mà hơn nữa còn rất gấp!



“Chuẩn bị xong chưa?” Thiên Miểu Tiên Nhân hỏi.



“Ừ.” La Chinh khẳng định lại.



Sau đó, từng đường ánh sáng trắng loá như thuỷ ngân đổ xuống, bắt đầu chảy dọc theo truyền tống trận khổng lồ kia, vẽ ra một hoa văn cực lớn. Sau khi những tia sáng kia chiếm trọn truyền tống trận thì bất ngờ bộc phát ra ánh sáng rực rỡ mãnh liệt!
Mặc dù La Chinh thành công vượt qua lối đi không gian, nhưng thân thể vẫn bị tổn thương nghiêm trọng. Vào lúc này, hắn hoàn toàn không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, chỉ có thể mở to mắt, ngẩn người nhìn tầng mây hỗn loạn trên bầu trời do lối đi không gian tạo nên đang dần dần tiêu tán…



“Đúng là không ổn thật mà…” Trong lòng La Chinh nghĩ thầm.



Nằm trong hố lớn, tầm mắt La Chinh cũng cực kỳ nhỏ, thậm chí hắn còn không biết rốt cuộc bản thân đang ở đâu.



Sau khoảng hai canh giờ, bỗng nhiên có một cái đầu nhỏ thò vào trong hố.



Đó là một thằng bé khoảng tám chín tuổi, khỏe mạnh và kháu khỉnh, lại thêm một đôi mắt rất có thần.



La Chinh muốn mở miệng ra nói chuyện, nhưng lại phát hiện ra mình không thể phát ra chút âm thanh nào, cũng không thể vận chuyển chân nguyên.



“A Liên, nhìn này!” Thằng bé kia quan sát La Chinh, trong mắt không hề sợ hãi, hình như đang gọi người nào đó.



Chỉ một lát sau, lại có một cô bé tám chín tuổi thò đầu ra ở một chỗ cách không xa cái hố to này lắm, đôi mắt to chớp chớp hai cái, trên mặt toát ra vẻ sợ hãi: “Hắn còn sống, ta phải đi nói cho cha ta biết.”



“Phì!” thằng bé nhìn chằm chằm vào La Chinh rồi nói: “Đừng nói với cha ngươi, để ta tặng ngươi thứ này!”



Cô bé tò mò hỏi: “Thứ gì?”



Bỗng nhiên thằng bé trượt dần từ trên mép hố xuống, hành động vô cùng nhanh nhẹn, sau khi trượt xuống bên cạnh La Chinh thì nó khẽ vươn tay, lấy cái nhẫn trên ngực La Chinh xuống.



Ánh mắt La Chinh lập tức lạnh lùng.



Cái nhẫn đó là nhẫn tu di của Ninh Vũ Điệp, không nói đến chuyện trong đó gần như chứa toàn bộ gia sản của La Chinh, chỉ riêng bản thân chiếc nhẫn đó thôi cũng đã rất quan trọng với La Chinh rồi.



Vấn đề là bây giờ La Chinh không thể nhúc nhích được, nên cho dù chỉ là đứa trẻ mới mấy tuổi đầu thì hắn cũng không thể phản kháng nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn thằng bé kia leo lên.



“Tặng ngươi này.” Thằng bé cười nói.



“Không được! Ngươi trộm đồ của người khác! Ta sẽ đi mách với cha ngươi!”