Bách Luyện Thành Thần

Chương 544 : Chống lại

Ngày đăng: 13:02 30/04/20


Trong nông trường của loài người, động vật là dê bò, được nuôi nhốt, chờ đến khi đủ lớn thì giết để ăn.



Còn trong nông trường của Ma tộc, con người chính là loài động vật bị nuôi nhốt ở đây, đợi đến khi đủ lớn rồi thì bắt đầu giết thịt.



Thiên Miểu Tiên Nhân từng2nói, đại lục này vô cùng hỗn loạn, con người cũng không phải kẻ thống trị. Đến giờ phút này, La Chinh mới hiểu được, trên đại lục này, con người yếu thế đến mức nào.



“Khụ khụ!”



Bỗng nhiên La Chinh phát ra tiếng ho khan.



Lỗ tai hai vị Ma sứ đại nhân rất thính, vừa nghiêng5đầu đã nhìn thấy trong lều vải cách đó không xa vẫn còn người.



“Sao vẫn còn một con người không ra đây? Không phải bảo các ngươi đều ra đây hết à?” Ma sứ đại nhân kinh ngạc nói.



Người trung niên kia lập tức trả lời: “Ma sứ đại nhân, đó là một kẻ từ bên6ngoài đến.”



“Người từ ngoài đến? Từ nông trường khác chạy đến đây sao?” Một gã Ma sứ đại nhân trong đó bước nhanh về phía La Chinh.



La Chinh nằm trên nệm không thể nhúc nhích được, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã Ma tộc kia, từng chút sát khí liên tục5dâng lên trong mắt hắn.



Trong Trung Vực, gần như đều là thiên hạ của loài người, La Chinh đấu với người. Nhưng trên mảnh đại lục này, bỗng nhiên La Chinh thấy rất đồng cảm với chủng tộc như con người. Điều này là minh chứng rõ ràng cho câu nói, không cùng tộc với ta3thì nhất định sẽ có dị tâm. “Ừ, hình như thằng nhóc này bị thương nặng, hôm nay tính thêm cả hắn vào đi.” Gã Ma sứ đại nhân kia vén cửa lều vải La Chinh lên, móc một sợi dây thừng ra để trói La Chinh lại.



Lúc sợi dây thừng vừa mới được ném tới, một tia linh hồn trong đầu La Chinh bất ngờ bắn ra, trong nháy mắt đã xâm nhập vào trong đầu gã Ma sứ đại nhân kia, xé nát linh hồn của gã Ma tộc, cắn nát suy nghĩ của gã.



Mọi người chỉ thấy tay gã Ma sứ đại nhân kia cầm dây thừng, sau đó bỗng nhiên cả người lại bất ngờ rung mạnh một cái, đứng ngơ ngác tại chỗ không hề nhúc nhích.



Vì gã Ma tộc đưa lưng về phía bọn họ nên bọn họ không thấy, chứ thật ra lúc này hai mắt gã đã chảy ra máu nâu, chỉ còn là xác chết.



Một cơn gió nhẹ thổi qua, gã Ma tộc kia lập tức ngã thẳng ra đằng sau, bịch một tiếng, thân hình cao lớn nặng nề ngã xuống mặt đất.



Một gã Ma sứ đại nhân khác thấy cảnh này, trên mặt lộ ra vẻ kinh sợ: “Xảy ra chuyện gì vậy?”



Đám người cũng nhìn nhau, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, sao đang yên đang lành Ma sứ đại nhân lại ngã trên mặt đất?
Có lẽ là vì nhìn thấy La Chinh không cần ra tay cũng giết được hai gã Ma tộc kia, nên hắn cho rằng La Chinh đã sử dụng loại yêu pháp nào đó.



La Chinh thản nhiên nói: “Không, đây không phải là yêu pháp, mà là thực lực. Đám người Ma tộc này có đến nữa không?”



“Vâng. Có!” Đồ Đồ Lỗ trả lời.



“Được rồi, ngươi cứ đứng bên cạnh xem đi.” La Chinh dặn dò.



Về phần những người khác, cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Đời đời bọn họ đều sinh sống trong nông trường này, bị người Ma tộc ăn gần như là kết quả sinh mệnh bọn họ. Mặc dù trong bộ tộc cũng có người sinh lòng phản kháng, nhưng có điều lại hoàn toàn không cách nào chống lại người Ma tộc, vậy nên bình thường loại người này còn chết nhanh hơn.



Bàn tới bàn lui, bọn họ cũng không có cách nào, nên đành phải từ bỏ, cũng bỏ qua không thèm hỏi thăm gì đến La Chinh nữa.



Ngược lại, chàng trai tên Đồ Đồ Lỗ kia, trong tay ôm một cây gỗ sắc nhọn, bảo vệ bên cạnh La Chinh.



Trong khoảng thời gian này, La Chinh cũng liên tục loại bỏ lực không gian trong cơ thể mình.



Sau mấy canh giờ, La Chinh cảm nhận thấy mặt đất truyền đến từng đợt rung động, hắn khẽ ngẩng đầu nhìn qua, cách đó không xa có một đám người Ma tộc cưỡi mấy con ngựa to đến! Đám ngựa ấy gần như đều cao khoảng hai trượng, hai mắt đỏ thẫm, rõ ràng không phải ngựa bình thường.



“Xảy ra chuyện gì? Tộc trưởng ở đây đâu?” Đó là một đội người Ma tộc, có khoảng trên dưới mười người, gã cầm đầu đội mũ sắt nặng, hai vai có gai, vô cùng uy vũ.



“Không cần tìm tộc trưởng, hai tên vô dụng này là ta giết đấy.” La Chinh thản nhiên nói.



“Ngươi!” Gã Ma tộc cầm đầu trở mình xuống ngựa, nhìn hai cái xác Ma tộc đằng trước La Chinh, trên khuôn mặt xấu xí kia lộ ra vẻ kỳ quái: “Na Cảnh và Na Kim là do ngươi giết?”



Đồ Đồ Lỗ đứng sau lưng La Chinh, trong tay cầm cây gỗ bén nhọn, mặt đầy vẻ đề phòng.



“Đúng.” La Chinh thản nhiên gật đầu, trên thực tế hành động duy nhất mà hắn có thể làm chỉ có gật đầu thôi.



“Ha ha! Sao đám người này cũng dám phản kháng vậy nhỉ? Thú vị thật đấy, bắt hắn trở về!” Gã Ma tộc cầm đầu phất tay nói.



Sau đó đám người Ma tộc kia nhao nhao xuống ngựa, xúm về phía La Chinh.