Bách Luyện Thành Thần

Chương 568 : Dạ tộc

Ngày đăng: 13:02 30/04/20


Nghe thấy lời Tử Ngọc nói, La Chinh cũng nở nụ cười. Xem ra đúng là nàng không phục thật.



Nếu trên tầng thứ ba, tầng thứ tư mà gặp phải nàng, La Chinh cũng có thể cho nàng cơ hội khiêu chiến mình.



Đứng trên sàn2đấu, La Chinh chờ đợi một lúc lâu, không có ai lên khiêu chiến, coi như “sàn trống” của La Chinh hôm nay thành công.



Ngày hôm sau, La Chinh lại bước lên sàn đấu một lần nữa, sau khi giành lấy “sàn trống” lần thứ5ba, La Chinh thuận lợi có tư cách bước lên tầng thứ ba. Ngay sau đó, La Chinh liên tục chiến đấu ở các sàn đấu trên tầng tiếp theo.



Từ tầng thứ nhất đến tầng thứ năm của tháp Tội Ác đều là nơi hoạt6động mạnh mẽ của Chiến Giả, chẳng qua tỉ lệ Chiến Tướng trong đó cũng dần dần gia tăng. Còn từ tầng thứ sáu trở lên thì cơ bản sẽ không thấy Chiến Giả đâu nữa, hoàn toàn là thiên hạ của Chiến Tướng.



Bởi vì5sự xuất hiện của La Chinh đã làm xôn xao hết các tầng từ tầng một tới tầng năm, thế nên các võ giả tầng thứ ba cũng chẳng phải kẻ ngốc, gặp phải La Chinh thì đều ngoan ngoãn nhường đường, chỉ có rất3ít sinh linh liều lĩnh mới muốn đi khiêu chiến La Chinh.



La Chinh tiến lên từng tầng, từng tầng, mức độ chú ý của đông đảo các sinh linh cũng cứ thế tăng lên. Các võ giả con người cũng như vậy, không ít Chiến Tướng ở các tầng trên đều chạy xuống xem trận đấu của La Chinh. Nhưng đáng tiếc, trong số các Chiến Giả, người có gan khiêu chiến La Chinh rất ít, mà dù là có gan đứng lên sàn đấu thì cũng thường xuyên bị La Chinh giết chỉ trong chớp mắt, vậy nên căn bản chưa thấy trường hợp nào kích động lòng người, cũng không nhìn ra La Chinh mạnh mẽ thế nào.



Ở phía Tây, trên tầng thứ mười của tháp Tội Ác có một gian phòng thật lớn, nơi này vẫn luôn bị Ma tộc chiếm giữ, các chủng tộc khác không thể tới gần.



Trong tháp Tội Ác, tất cả các khu vực đều được dùng chung, nhưng trên thực tế, số khu vực Ma tộc khống chế là nhiều nhất, cũng là những khu vực lớn nhất.



Năm đó, Ma tộc thực sự muốn độc chiếm toàn bộ tháp Tội Ác.



Trên thực tế, thiếu chút nữa Ma tộc đã làm được, năm đó từng xuất hiện sự kiện “chặn cửa” tiếng tăm lừng lẫy.



Khi đó, chỉ một lần Ma tộc đã chiếm được 60 chỗ ngồi trong tháp Tội Ác! Làm thế lực mạnh mẽ nhất trong tháp, Ma tộc bỗng nhiên tuyên bố ra một mệnh lệnh, đuổi hết các sinh linh của chủng tộc khác ra khỏi tháp, bất cứ người nào chống cự, không ra khỏi tháp thì chém giết hết rồi chôn dưới chân tháp.
Trên mặt Nguyệt Thủ toát ra vẻ thất vọng. Hắn rất chờ mong trận chiến của mình với La Chinh. Thế nhưng Chiến Tôn nói vậy đã giúp Nguyệt Thủ hiểu rõ, có lẽ hắn không có cơ hội này. Thích khách Dạ tộc cường đại thế nào, Nguyệt Thủ rất rõ.



Trong tháp Tội Ác nhiều năm như vậy, những đối tượng bị thích khách Dạ tộc ngắm trúng, chưa có ai trốn thoát được vận mệnh bị ám sát!



Hắn nắm chặt tay mình, nhưng trong lòng lại có chút mong chờ, chờ lúc này ám sát không thành…



La Chinh không hề hay biết về nguy hiểm đang dần buông xuống, hắn thông qua tầng thứ ba cực kỳ thuận lợi. Ba ngày, không một ai dám khiêu chiến hắn, ba ngày liên tục không có ai lên đấu, hắn lại có được tư cách tự do lên tầng thứ tư.



Điều đáng tiếc là bởi vì không có ai khiêu chiến nên hắn không thể có được ánh sáng tạo hóa…



Đây đúng là một vấn đề. Ánh sáng tạo hóa rất quan trọng đối với La Chinh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lên tầng trên để đoạt ánh sáng tạo hóa của các Chiến Tướng vẫn hơn.



Sau khi Tử Ngọc ở tầng thứ hai biết La Chinh đã lên tới tầng thứ tư thì cũng vô cùng buồn bực. Dựa theo tốc độ này, chỉ sợ nàng không thể đuổi theo La Chinh. Nàng vừa mới có tư cách bước chân lên tầng thứ ba thì La Chinh cũng đã lên tầng thứ tư. Nếu nàng tiến vào tầng thứ tư thì chỉ sợ La Chinh lại bước vào tầng thứ năm trước một bước rồi.



Nàng chỉ mong có người nhảy ra ngăn La Chinh lại, nếu không nàng không thể có cơ hội thứ hai để khiêu chiến La Chinh.



Ngày đầu tiên La Chinh tiến vào tầng thứ tư, không ngoài ý muốn của hắn, vẫn là “sàn trống”. Sau khi đoạt được “sàn trống”, La Chinh lại tiếp tục thuê một gian mật thất để tiến hành tu luyện.



Nhưng điều khiến La Chinh buồn bực chính là bởi “sàn trống” liên tục nên hắn không chỉ không có được ánh sáng tạo hóa, mà ngay cả điểm tích lũy cũng không có. Cho nên tiền thuê mật thất, hắn buộc phải dùng đá chân nguyên để trả…



Ngay trong khoảnh khắc khi hắn vừa mới tiến vào mật thất thì lập tức cảm nhận được một loại cảm giác khác thường.