Bách Luyện Thành Thần

Chương 58 : Lấy thế đè người

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Trong tiểu viện, tình thế lúc này vô cùng quỷ dị.



Tiên Thiên tổng cộng được chia làm mười trọng cảnh giới, mỗi một trọng đều chênh lệch nhau cực kì lớn.



Như Mạnh Thường Quân và Hắc Bạch Song Sát, đều là người vừa mới bước vào Tiên Thiên, cảnh giới hiện tại là Tiên Thiên Nhất.



Tiên Thiên cao thủ có thể ngưng luyện ra chân nguyên, ngự khí thành binh, giết người trong vô hình.



Mà Hạ Thiên Thành cùng Cẩu Hàn Thiên, với tư cách là những người nổi bật trong Đế, đã đạt đến Tiên Thiên Tứ trọng. Đến cảnh giới này, việc khống chế chân nguyên đã vô cùng nhuần nhuyễn.



Thực lực của Hạ Thiên Thành mạnh hơn Mạnh Thường Quân và Hắc Bạch Song Sát không ít.



Hơn nữa, hắn đã lĩnh ngộ ra Ý. Cực Hàn Ý của hắn có thể âm thầm khiến linh hồn đối phương tổn thương vì giá rét.



Khóe miệng run run, Cẩu Hàn Thiên sở dĩ nguyện ý giúp chuyện này, hoàn toàn là vì mặt mũi của Mạnh Thường Quân. Bằng không, hắn sẽ không đi trêu chọc Hạ Thiên Thành. Thực lực của hắn và Hạ Thiên Thành tương đương nhau, thế nhưng Hạ Thiên Thành lại lĩnh ngộ ra Cực Hàn Ý.



Nếu cùng Hạ Thiên Thành chiến đấu, nhất định phải đề phòng Ý của hắn. Cho nên, Hạ Thiên Thành là một đối thủ cực kỳ khó giải quyết.



“Rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?”



“Mạnh Thường Quân mang tên tiểu bối này tới, nếu như không nhìn lầm, thì ngay cả Bán Bộ Tiên Thiên cũng không phải? Một tiểu tử Luyện Tủy Cảnh, ngay cả chân khí cũng không thể phóng ra ngoài, càng không có khả năng sở hữu chân nguyên…”



“Một tên tiểu tử, vậy mà dám quát lớn Hạ Thiên Thành cái gì mà ‘Múa rìu qua mắt thợ’, cái gì mà ‘Tự rước lấy nhục’…”



“Hơn nữa tên nhãi này cũng không phải chỉ có mỗi mồm mép, hắn thật sự làm được!”



Cẩu Hàn Thiên tận mắt nhìn thấy Cực Hàn Ý của Hạ Thiên Thành không tạo nên bất kì quấy nhiễu nào đối với La Chinh, trái lại La Chinh chỉ hừ lạnh một tiếng đã khiến Hạ Thiên Thành ôm đầu kêu than liên hồi!



“Đây rốt cuộc là chuyện?”



Cẩu Hàn Thiên cảm giác đầu mình thực sự không đủ dùng.



Tào Lôi há hốc mồm, dường như có thể nhét vừa cả cái bát. Tuy không có thể hiện thực lực ra đối với bọn hắn, nhưng khi tiếp xúc bình thường, Hạ Thành Thiên luôn phát ra uy áp như có như không. Hắn cũng cảm giác thực lực của Hạ Thiên Thành cực kỳ kinh người. So với Hắc Bạch Song Sát, chắc chắn phải cường hãn hơn nhiều lắm.



Nếu như không phải dựa vào mặt mũi của Tam công tử, loại người như Hạ Thiên Thành tuyệt đối không phải là cấp bậc mà bọn hắn có thể với tới.



“Nhưng mà vừa nãy… La Chinh chỉ là hừ lạnh một tiếng lại khiến Hạ Thiên Thành thống khổ như vậy, chuyện này rốt cuộc là sao?”



So với những người khác, Tào Lôi càng hiểu rõ La Chinh hơn. Một tên gia hỏa xuất thân tầm, vừa mới gia nhập Tiểu Vũ Phong chưa được bao lâu, cũng chỉ với thực lực như vậy, cộng them chút vận khí, đã đánh bại được Dương Liệt.



Cũng chính vì vậy mà ngay lúc này hắn lại càng rung động!


- Rất tốt! Nếu sớm làm vậy thì cần gì phải lãng phí thời gian?



Hạ Thiên Thành không lên tiếng, chỉ là nghiêng đầu sai người dẫn Lục Kiêu tới.



Mạnh Thường Quân chỉ nói mấy câu đã chế trụ được khí phách của Hạ Thiên Thành. La Chinh thầm lấy làm lạ.



“Đệ tử sĩ tộc quả thực lợi hại! Chỉ lấy thế đè người đã khiến người khác không còn tâm tư phản kháng!”



La Chinh biết chính bản thân không hề có chỗ dựa, chỉ có thể bằng vào thực lực, bằng vào nắm đấm của mình.



“Nhưng vậy cũng không sao. Chỉ cần ta trở nên mạnh mẽ, trèo lên đỉnh cao của võ đạo. Đến lúc đó, ta sẽ có "Thế" của chính mình!”



Sau khi Hạ Thiên Thành phân phó, Lục Kiêu liền được người dẫn đến.



Giờ phút này, khắp người Lục Kiêu đều là những vết thương. Xem ra đã phải chịu không ít đòn roi. Dù vậy, thần sắc của hắn vẫn cực kỳ sáng lạng. Đối với Bán Bộ Tiên Thiên như hắn, chút thương thế ấy còn chưa tính là gì.



Ngay khi trông thấy La Chinh, Lục Kiêu cũng lộ ra vẻ mặt như nhìn thấy quỷ như những người khác!



- La… La Chinh huynh, huynh không có việc gì! Huynh vẫn còn sống!



Lục Kiêu kích động nói.



La Chinh thản nhiên cười nói:



- Lục Kiêu huynh, ta không sao.



- Vậy thì tốt quá, thật tốt quá…



Lục Kiêu thì thào nói ra.



Trong khoảng thời gian bị bắt này, khiến hắn thống khổ nhất không phải là roi hình, mà là những huynh đệ đã mất. Còn có La Chinh, người đã vì hắn mà dẫn dụ Đao Trùng Mẫu hoàng rời đi.



Hắn một mực tự trách bản thân, "Nếu không phải ta sơ ý chủ quan, nếu ngay từ đầu phát giác ra tuyến đường hành quân không đúng, thì đã không hại chết bọn họ.



Thế nhưng, Lục Kiêu thực sự không ngờ rằng La Chinh vẫn còn sống, hơn nữa còn đứng sờ sờ ngay trước mặt mình. Hắn há có thể không kinh ngạc? Há có thể không cao hứng?



- La Chinh huynh, ta đã biết kẻ khởi xướng việc này chính là Hạ Thiên Thành!



Lục Kiêu chuyển đề tài, chỉ vào Hạ Thiên Thành mắng:



- Hạ Thiên Thành, Lục Kiêu ta và ngươi không oán không thù. Vậy mà ngươi lại tự tiện sửa đổi lộ tuyến hành quân, đẩy huynh đệ Thanh Lam Đội vào tuyệt cảnh. Lục Kiêu ta dù sống hay chết, cũng phải có được một câu trả lời thích đáng!