Bách Luyện Thành Thần

Chương 592 : Yên tĩnh

Ngày đăng: 13:03 30/04/20


Nhìn thấy La Chinh lui về sau, đồng thời còn dám đánh trả, trên mặt Mạnh Thiên toát ra ý cười trào phúng.



“Những kẻ sắp chết thường sẽ vùng vẫy lần cuối như một con thú hoang dại, có điều trước mặt ta ngươi còn không bằng một con thú, cùng lắm chỉ là một2con châu chấu mà thôi, giãy giụa cũng vô dụng!”



Mạnh Thiên vô cùng quyết đoán. Trong cái nhìn của gã, nguồn gốc của mớ hỗn loạn này đều từ thằng nhóc Nhân tộc kia mà ra. Chỉ cần giết chết La Chinh thì sẽ bóp nát được ý muốn của Yêu Dạ tộc, còn về5phần Vương gì đó, cho dù có truy cứu tới thì Ma tộc gã vẫn có thể ứng phó.



Một quyền này của La Chinh tản ra ánh sao nhàn nhạt, mặc dù ánh sao hơi nhạt nhòa, nhưng cũng không phải mờ hẳn.



Vì vậy một quyền này đánh ra, thoạt nhìn uy thế không lớn6bao nhiêu, nhưng trên thực tế uy lực lại vượt xa những công pháp võ kỹ thông thường!



“Vỡ ra.” Mạnh Thiên giơ cánh tay to tráng kiện ra, tuỳ ý hướng về phía luồng ánh sao kia mà bóp, gã muốn bóp nát một quyền tản ra ánh sao này.



Nhưng gã không ngờ khi bóp5lấy một quyền này, trên tay phải của hắn lại tản ra ánh sáng chói mắt! Đó là ánh sáng do cương nguyên trong một quyền của La Chinh va chạm với tay gã!



Một cơn đau dữ dội truyền đến từ tay phải của gã.



Chính vì như thế nên tốc độ của Mạnh Thiên của3chậm lại. Gã khó hiểu nâng tay phải lên nhìn, trên đó đã xuất hiện đầy vết rách, vết máu loang lổ chảy ra từ những vết rách ấy. Trên mặt gã toát ra vẻ kinh ngạc, lập tức cười điên cuồng nói: “Ha ha! Một tên Chiến Giả mà lại có thể khiến Mạnh Thiên ta bị thương. Thú vị, thú vị!”



Lúc này La Chinh đã lui về mép sàn đấu, còn Bạch Huyễn và Mai đại nhân cũng đã chắn trước mặt La Chinh. Về phần một kiếm vừa rồi của Huân thì căn bản không thể chém trúng gã, giờ phút này thân hình nàng cũng nhoáng lên một cái, đứng sát cạnh La Chinh, yên lặng không nói.



Cùng lúc đó, Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc liếc mắt nhìn nhau, lách người đến trước mặt La Chinh.



“Hai tên hề nhân loại kia mà cũng dám đến tham gia náo nhiệt. Xem ra nhân loại không còn muốn có chỗ ngồi trong tháp Tội Ác nữa rồi.” Mông Xung cũng đi lên sàn đấu, mà đi lên cùng gã còn có hơn sáu mươi Chiến Tôn Ma tộc!



Nhiều Chiến Tôn Ma tộc xúm lại đây như vậy nên tình thế lập tức xoay chuyển!



Nhân loại tổng cộng chỉ có bốn chỗ ngồi, hơn nữa ba trong số bốn người nắm giữ chỗ ngồi này còn xếp hạng sau 100, chỉ có một người nắm giữ chỗ ngồi xếp ở vị trí thứ 92, vậy nên đương nhiên trong mắt Ma tộc cũng chỉ giống một tên hề mà thôi.



Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc không nói gì, bởi lúc này bọn họ dám đi lên thì đều đã cân nhắc cả rồi.



Lúc trước bọn họ không dám động là vì hoàn toàn không có năng lực chống lại Ma tộc, nhưng bây giờ nếu Yêu Dạ tộc đã đứng ra trước, bọn họ cũng không cần sợ hãi điều gì nữa. Trong tháp Tội Ác, Ma tộc tất nhiên mạnh mẽ, nhưng Yêu Dạ tộc cũng không hề yếu hơn chút nào!



La Chinh híp hai mắt, nhìn chằm chằm vào Mạnh Thiên đứng cách đó không xa, bỗng nhiên trên mặt nở một nụ cười như lúc này người rơi vào hiểm cảnh không phải là hắn vậy. Hắn thản nhiên nói: “Thế nào? Chỗ ngồi của Nhân tộc là do Ma tộc các ngươi bố thí cho hay sao? Hay là đám các ngươi còn cho rằng… tháp Tội Ác này là của Ma tộc các ngươi?”



Tháp Tội Ác không thuộc về chủng tộc nhất định nào, sau sự kiện “chặn cửa” kia, rất nhiều chủng tộc trên đại lục Hải Thần đã sớm nhận thức được chuyện này, vì vậy các chủng tộc mới có thể đưa thiên tài trong tộc vào tháp Tội Ác để tu luyện!



Mạnh Thiên vung tay lên, gã không muốn nói nhảm với La Chinh, chỉ cần đám Chiến Tôn sau lưng gã đồng thời xông lên một loạt thì đám Chiến Tôn Nhân tộc, Chiến Tôn Yêu Dạ tộc trước mắt này sẽ bị Ma tộc bọn hắn xé nát trong nháy mắt!



Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trong vắt vang lên: “Đúng! Tháp Tội Ác không thuộc về bất kỳ chủng tộc nào! Ma tộc các ngươi làm như vậy, hình như chưa từng hỏi qua những người nắm giữ chỗ ngồi khác!”



Lúc này, ở lối vào tầng 11 lại xuất hiện hơn mười người, những người này đều là người của Yêu Dạ tộc, trong đó nữ giới chiếm hơn nửa, chỉ có được mấy mống nam giới tướng mạo tuấn mỹ mà thôi.



Mạnh Thiên quay đầu lại quan sát, sắc mặt lập tức u ám đi. Đám Chiến Tôn của Yêu Dạ tộc cũng đến đây rồi!



Trên đỉnh tháp, Yêu Dạ tộc cũng có mười chỗ ngồi, nhưng quan trọng hơn là người nắm giữ chỗ ngồi của Yêu Dạ tộc đều được xếp ở những vị trí gần đầu. Hơn nữa vị trí đầu tiên trong 128 chỗ ngồi, cũng chính là người nắm giữ chỗ ngồi mạnh nhất, là thuộc về Yêu Dạ tộc, còn Mạnh Thiên chỉ mới đứng thứ hai mà thôi.
Chẳng lẽ Ma tộc phá giải được lời nguyền của mảnh đất nguyền rủa này rồi? Chuyện này hoàn toàn không thể được! Lời nguyền đã duy trì ở đây nhiều năm như vậy, lấy đâu ra chuyện nói giải là giải được ngay!



Thế nhưng hai gã Chiến Thánh trước mắt lại là sự thật vững như ngọn núi…



“Lăng Yên, ha ha! Ngươi vẫn còn là Chiến Tôn cấp cao! Có phải nằm mơ cũng không nghĩ tới, ông đây còn trở về được đúng không?” Thiên Khung cười ha hả.



Thật ra Lăng Yên đã có thể đột phá lên Chiến Thánh từ lâu rồi, nhưng tranh đấu trong tháp Tội Ác quá kịch liệt, một khi nàng đột phá lên Chiến Thánh thì phải rời khỏi tháp Tội Ác, đến lúc đó Mạnh Thiên sẽ trở người người mạnh nhất trong số những người nắm giữ chỗ ngồi, đây là điều Yêu Dạ tộc và thánh địa Thiên Vũ không muốn nhìn thấy.



Vì vậy Lăng Yên mới luôn áp chế tu vi của mình, trừ khi Yêu Dạ tộc xuất hiện một người có thể đánh bại Chiến Tôn cấp cao Mạnh Thiên, Lăng Yên mới rời đi, rời khỏi mảnh đất nguyền rủa rồi trở lại thánh địa của Yêu Dạ tộc để tiến hành đột phá.



Lúc trước, khi Lăng Yên là Chiến Tôn cấp cao, Thiên Khung và Thiên Huy cũng là Chiến Tôn cấp cao, hơn nữa hai người Thiên Khung và Thiên Huy chỉ là người nắm giữ chỗ ngồi xếp sau vị trí thứ bốn mươi, còn lâu mới là đối thủ của Lăng Yên!



Nhưng mà bây giờ…



Thiên Khung và Thiên Huy đều đã trở thành Chiến Thánh, mà bản thân vẫn là Chiến Tôn cấp cao như cũ.



Bại tướng dưới tay ngày xưa nay lại vượt qua bản thân, sắc mặt Lăng Yên đẹp thế nào được?



Càng khổ hơn là lúc đầu, cán cân vốn có khuynh hướng mất cân bằng hướng về Yêu Dạ tộc, vậy mà hai gã Chiến Thánh vừa xuất hiện, cán cân đã đảo ngược về phía Ma tộc rồi. Đúng là phiền phức!



“Sao có thể? Các ngươi đã trở thành Chiến Thánh, sao có thể tiến vào tháp Tội Ác được nữa?” Lăng Yên hỏi.



“Ha ha ha!” Thiên Khung lão tổ cười ha hả.



“Ha ha ha ha!” Thiên Huy lão tổ cũng cười ha hả theo.



Về phần đám Chiến Tôn cấp cao như Mạnh Thiên, Mông Xung và tất cả Ma tộc trong tầng thứ mười của tháp Tội Ác cũng cười ha hả, bọn chúng cười rất đắc ý.



Trước sự kiện chặn cửa kia chính là thời điểm hưng thịnh nhất của Ma tộc, tháp Tội Ác gần như là thuộc về Ma tộc rồi. Thế nhưng sau chuyện đó, tình trạng Ma tộc càng ngày càng sa sút, sau đó Lưu Vũ xuất thế ngang trời, thánh địa Thiên Vũ một bước lên mây. Từ hơn một trăm năm trước cho đến nay, cho dù là bên ngoài mảnh đất nguyền rủa hay là bên trong tháp Tội Ác, Yêu Dạ tộc đều áp chế Ma tộc ở khắp nơi!



Tuy Ma tộc đau khổ tới mức không chịu nổi, nhưng khổ nỗi lại không có phương pháp phá giải cục diện này, nhiều khi cũng chỉ có thể nén giận!



Nhưng mà hôn này, bọn chúng lại có hai cường giả Chiến Thánh trong tháp Tội Ác!



Võ giả mạnh mẽ nhất trong tháp Tội Ác cùng lắm cũng chỉ là Chiến Tôn cấp cao mà thôi, Chiến Thánh gần như có thể quét ngang toàn bộ tháp Tội Ác, huống chi còn là hai Chiến Thánh.



Điều này có nghĩa là tháp Tội Ác lại rơi vào sự khống chế của Ma tộc!



Nhìn nụ cười càn rỡ của đám Chiến Tôn cấp cao Ma tộc kia, lại nhìn vẻ mặt đắc ý của hai gã Chiến Thánh, bỗng nhiên La Chinh hứng thú lắc nhẹ đầu, hít sâu một hơi, sau đó dẫn chân nguyên đến trước ngực rồi bất ngờ hô lớn: “Mấy tên dáng người như heo các ngươi, cười cái rắm gì! Chiến Thánh thì giỏi lắm à?”



Rất nhiều Chiến Tôn cấp cao của Ma tộc cùng với hai gã Chiến Thánh chỉ là cười thoải mái, lại không sử dụng cương nguyên để lấy giọng trấn áp mọi người, nhưng giọng nói có truyền chân nguyên của La Chinh thì lại vô cùng vang dội, lập tức lấn át hết tất cả tiếng cười.



Lời vừa nói xong, tiếng cười cũng im bặt, tầng thứ mười của tháp Tội Ác yên tĩnh như chỗ không người.