Bách Luyện Thành Thần

Chương 61 : Dưới tiên thiên là chúng sinh

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Có một câu nói rất hay, "Dưới Tiên Thiên Là Chúng Sinh".



Trên con đường võ đạo, chỉ có bước vào cảnh giới Tiên Thiên mới thực sự được xem là bước khởi đầu!



Sau khi bước vào Tiên Thiên Cảnh, chân khí sẽ hoàn toàn chuyển hóa thành chân nguyên bản mệnh, có thể liên tục hấp thu nguyên khí trong thiên địa, trở thành một tầng thứ cao hơn của sinh mệnh.



Cho nên, những cao thủ Tiên Thiên này còn được gọi là Tiên Thiên Sinh Linh. Tuy vẫn là con người, thế nhưng so với người thường, bọn họ đã có một ranh giới rõ ràng!



Ranh giới này chính là tuổi thọ!



Tuổi thọ của một người bình thường, bảy mươi thì xưng là thất tuần, tám mươi thì là trượng triều, chín mươi thì xưng là thượng thọ. Người như vậy đã được xem như là sống cực kỳ trường thọ rồi.



Thế nhưng đối với cường giả Tiên Thiên, người có tuổi thọ thấp nhất đã là một trăm năm mươi năm! Đây cũng là thứ hấp dẫn người ta nhất trong võ đạo!



Cho nên, sau khi tiến vào Tiên Thiên Cảnh mới có danh xưng là Tiên Thiên Sinh Linh.



Chân nguyên trong cơ thể Hắc Bạch Song Sát không ngừng hóa thành hai đạo sương mù một trắng một đen, bao phủ La Chinh vào trong.



La Chinh ngẩng đầu nhìn xung quanh. Ngoại trừ hai đạo sương mù trắng đen ra, tất cả các cảnh vật khác đều biến mất. Ngay cả Lục Kiêu đứng cách không quá xa hắn cũng không thể nhìn thấy.



Những luồng sương mù này không chỉ gây cản trở thị lực, mà cả thính lực cũng hoàn toàn ngăn cách. La Chinh không thể nào nghe được bất kỳ âm thanh gì.



Đối với tình cảnh quái dị này, hắn chỉ lẳng lặng đứng yên. Giờ phút này, hắn chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến.



“Những đạo sương mù trắng đen này quỷ dị đến như vậy, tuyệt đối không chỉ có như vậy.”



Ngay khi La Chinh bắt đầu cảnh giác, ở ngay phía trước, đoàn sương mù màu đen bỗng biến ảo ra một người cầm trường đao bổ tới.



- Dùng sương mù bao phủ chính mình, làm thủ thuật che mắt đối thủ sao? Nếu như chỉ có vậy, có lẽ cũng không khó để ứng phó!



La Chinh cấp tốc lao về phía trước, trước khi trường đao bổ trúng người liền áp sát đoàn sương mù rồi đánh ra một quyền.



Ba!



Ngay khi quyền kình bén nhọn đánh vào đoàn sương mù, nhân ảnh bằng sương mù kia lập tức bị đánh tan.



Thấy vậy, La Chinh nhíu nhíu mày.



Vốn tưởng rằng Hắc Bạch Song Sát sẽ có một người lẩn trốn bên trong đám sương mù, không ngờ rằng nhân ảnh đó hoàn toàn chỉ là dùng sương mù để đánh lừa.




“Không chỉ vậy, hai tên bọn hắn ẩn nấp trong sương mù dày đặc, bất luận là về tốc độ hay lực lượng đều tăng lên bội phần.”



“Thế nhưng... Làn sương mù chỉ có thể che đậy đi thân hình của bọn không, không thể thật sự ẩn đi sát ý được!”



Nghĩ đến đây, tâm niệm vừa động, La Chinh liền nhắm mắt lại.



Con người có sáu giác quan. Theo thứ tự là thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác và cuối cùng là ý thức. Trong đó, ý thức là thứ cảm giác hư vô, mờ mịt nhất.



Khi phong bế một giác quan, những giác quan khác sẽ được tăng cường.



Tỷ như người mù, xúc giác và thính giác của họ sẽ nhạy bén hơn xa người bình thường. Bọn họ chỉ cần dùng ngón tay là có thể nhận ra được chữ nổi.



Mà kẻ điếc bị mất đi thính lực, thì có thể dùng hai mắt đọc được nhiều thông tin hơn, cũng như người bình thường rất khó để học được khẩu hình.



Đối mặt với Hắc Bạch Song Sát, thính giác và thị giác hoàn toàn không thể phát huy hết khả năng. Cho nên, hiện tại La Chinh chỉ có thể dựa vào ý thực của mình!



Cũng vì vậy mà hắn dứt khoát nhắm hai mắt lại, cũng như phong bế ngũ giác quan của bản thân.



Linh hồn của La Chinh mạnh hơn xa người bình thường, hơn nữa linh hồn còn ảnh hưởng trực tiếp đến mức độ nhạy bén của ý thức. Vào lúc này, La Chinh chỉ có thể ký thác vào ý thức của mình, dựa vào nó mà cảm nhận phương vị của Hắc Bạch Song Sát!



Chín cự Long trăng đen xen kẽ lẫn nhau, trong nháy mắt liền phóng đến trước mặt La Chinh.



La Chinh mắt vẫn nhắm chặt, cảm nhận sát ý của đối phương.



Lúc này, chợt có một cỗ ý thức mông lung từ cơ thể của La Chinh tản mát ra, xung quanh La Chinh hình thành một không gian hình cầu.



Bên trong không gian này, La Chinh có thể cảm ngộ được rất nhiều thứ chi tiết mà trước đây hắn chưa từng chú ý đến.



Mặt đất gồ ghề, những mảnh đá vụn nằm rải rác khắp nơi, những hạt cát, những cây cỏ dại nhỏ bé, thậm chí còn có cả những con ve sầu ngủ đông ở dưới đất đến mấy năm...



Đây là một cảm giác vô cùng kỳ diệu, ngày hắn lĩnh ngộ được cảnh giới vong ngã cũng kỳ diệu như vật.



Chỉ là, hiện tại hắn không có thời gian để hưởng thụ loại cảm giác đặc biệt này. Ngay lúc chín con cự Long bay vào không gian hình cầu, trong nháy mắt La Chinh liền phân biệt ra được!



“Hai tên Hắc Bạch Song Sát này vậy mà lại ẩn mình trong hai con cự Long một trước, một sau. Hơn nữa, trên tay của mỗi tên đều cầm một thanh đoản kích!”



“Xem ra bọn hắn đang muốn nhất kích tất sát a!”