Bách Luyện Thành Thần

Chương 633 : Bí mật luân hồi

Ngày đăng: 13:03 30/04/20


Sau đó Vân Lạc duỗi ngón tay thon dài vẫn luôn trắng nõn sạch sẽ ra, mười ngón tay liên tục bay múa, từng chút chân nguyên cũng liên tục được nàng kết lại với nhau, tạo thành một ấn phù!



“Đó là thần văn!” Nhìn ấn phù trong tay Vân Lạc, lông mày La Chinh nhướng lên. Hắn cũng nhận ra, những ấn phù kia vô cùng giống với những thần văn mà Thanh Long đã dạy mình.



“Thần văn cũng không phải thứ chỉ Chân Long giới mới có, trình độ thần văn của nhân loại các2ngươi cũng vô cùng mạnh…” Thanh Long thản nhiên trả lời.



“Rốt cuộc nàng muốn làm gì?” La Chinh hỏi Thanh Long.



Thanh Long cũng chú ý đến những ấn phù trong tay Vân Lạc, lập tức nói: “Nếu như ta đoán không nhầm, có lẽ nàng muốn ‘phong ma’*!”



*Phong ma: phong ấn ma vật.



“Phong ma?” Ánh mắt La Chinh loé lên. Bây giờ mặc dù Vân Lạc đang vẽ thần văn, thế nhưng nàng chỉ sử dụng mỗi chân nguyên để vẽ, cũng không cần bất kỳ nguyên liệu nào, vậy mà cũng làm được ư?



“Ha ha. Lai5lịch của thần văn còn phức tạp hơn suy nghĩ của ngươi nhiều. Sau khi ngươi phi thăng lên Thượng Giới, tất nhiên cũng có thể tiếp xúc với mấy thứ này.” Thanh Long trả lời.



Ấn phù trong tay Vân Lạc càng ngày càng nhiều, kết cấu của ấn phù cũng càng ngày càng phức tạp.



Advertisement / Quảng cáo



Mười, hai mươi, ba mươi, năm mươi cái…



Lúc số ấn phù trong tay Vân Lạc đạt trới một trăm thì nàng vung tay lên, ấn phù tựa như những hạt mưa, nhanh chóng bay tới rấp ra phía sau nàng!



“Định!”



Vân Lạc quát6lên một tiếng.



Chữ “định” vừa thốt ra, tiếng kêu rên thê lương phía sau mọi người bỗng ngừng lại…



“Thành công?” Ánh mắt La Chinh loé lên.



Sau khi âm thanh kia biến mất, Lăng Yên cũng thở ra một hơi thật sâu, nhìn có vẻ như là thành công rồi.



“Ta chỉ có thể tạm thời ngăn nó lại thôi, chỉ kéo dài được trong thời gian ngắn, chúng ta đi mau.” Vân Lạc nói.




Mọi người vừa mới đi vòng qua rừng cây, sau đó lập tức nhìn thấy đằng trước xuất hiện một cánh cửa, một cánh cửa lẻ loi trơ trọi!



Thoạt nhìn thì cảnh này vô cùng quỷ dị. Không có phòng ốc, không có nóc nhà, không có vách tường, ngoài một cánh cửa đứng ở đây thì chẳng còn thứ gì khác.



Hơn nữa, thoạt nhìn cánh cửa này cũng tương đối bình thường, chỉ là một cửa nhỏ của loại nhà đơn bình thường mà thôi.



“Đây là di tích kia ư?” Triệu Phần Cầm hỏi.



“Đúng. Có lẽ trên cánh cửa có chữ viết đấy.” Cho dù là lúc này, Lăng Yên vẫn giữ tinh thần cảnh giác tương đối cao. Vẫn còn cách thật xa nhưng Lăng Yên đã đánh một đạo chân nguyên về phía cánh cửa kia.



Lúc trước, Lăng Yên dẫn theo người Yêu Dạ tộc đến đây, vừa mới chạm được vào cánh cửa một chút thì đã bị một đám chồn độc vây công, cuối cùng không thể không từ bỏ, chọn cách rời đi!



Advertisement / Quảng cáo



Sau khi Lăng Yên rót chân nguyên vào cánh cửa kia, trên cửa lại hiện ra một hàng chữ to!



“Ta chính là Thanh Nguyên Tử, phí cả một đời, giấc mộng vụt tắt, thật là…”



Hiển nhiên, chữ trên cánh cửa này chính là những lời vị Thanh Nguyên Tử kia viết lên bia mộ của chính mình.



Vân Lạc thản nhiên nhìn thoáng qua cánh cửa, ánh mắt hơi loé lên, trên mặt mơ hồ có chút đau thương.



Mà lông mày Huân thì nhíu lại: “Thanh Nguyên Tử, vậy mà chết rồi à? Không ngờ hắn lại chết ở đây!” Nói rồi, Huân lại nhìn về phía Vân Lạc, trên mặt lộ ra vẻ hết sức kỳ quái.



“Ngô Vương, vị Thanh Nguyên Tử này là?” Lăng Yên hỏi.



Huân cười nhạt một tiếng: “Một nhân vật lợi hại. Năm đó là người oai phong một cõi, không ngờ lại toạ hoá ở nơi này. Đúng là châm chọc mà!”



Nghe lời Huân nói, Vân Lạc nhẹ cắn bờ môi, không nói lời nào.



“Vậy cánh cửa này, chính là bảo vật còn sót lại của Thanh Nguyên Tử sao?” Lăng Yên lại hỏi.



“Đúng. Đúng là có thể nói như vậy! Đây là pháp bảo bản mệnh của Thanh Nguyên Tử, cửa Luân Hồi!” Huân thản nhiên nói. Thật ra kiến thức của Huân cũng không ít hơn Vân Lạc, có điều bí mật trong động Huyền Minh này lại đến từ Nhân tộc nên tất nhiên nàng không hiểu rõ được giống như Vân Lạc.