Bách Luyện Thành Thần

Chương 64 : Trở về Tiểu Vũ Phon

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Người nọ mặt chữ quốc, mắt to mày kiếm, khuôn mặt không giận mà uy. Trên người mặc một bộ giáp nặng điêu khắc hình một con Phi Long cực kì sống động.



Người này đúng là một trong hai vị đại phó soái, được biết như là Định Hải Thần Châm của Long Thành — Phi Long tướng quân, Tuần Phi Long.



Sau khi tất cả băng tinh vỡ vụn, Phi Long tướng quân vẫn giữ tư thế ngón tay đang duỗi ra.



Chỉ cần một cái búng tay đã khiến cả ngọn núi băng vỡ vụn trong nháy mắt.



Thấy cảnh tượng như vậy, La Chinh nhịn không được mà tắc lưỡi.



“Thực lực của người này quá kinh khủng!”



- Hạ Thiên Thành, ta coi trọng ngươi như vậy, liên tục thăng cho ngươi đến ba cấp bậc. Ngươi lại báo đáp ta như vậy sao?



Trong mắt Tuần Phi Long lóe lên vẻ thất vọng.



- Tướng… Tướng quân. Không phải như vậy, là Gia Cát gia…



Thấy Tuần Phi Long, Hạ Thiên Thành sợ đến đứng tim. Giờ khắc này hắn mới hiểu ra, trận đuổi giết này chính là một ván cờ!



- Gia Cát gia thì sao? Dù cho thế lực của Gia Cát gia có lớn đi chăng nữa, cũng không ảnh hưởng gì đến Đế Quân ta. Thân là tướng lĩnh của Đế Quân, ngươi không xem quân kỷ ra gì. Ta thật quá thất vọng về ngươi.



Tuần Phi Long lắc đầu, lạnh lùng quát.



- Ngươi còn di ngôn gì muốn nhắn nhủ thì mau nói đi!



Đế Quân do Phần Thiên Cung trực tiếp nắm giữ, thế nhưng người trong Thất Đại Thế Gia lại có không ít người giữ chức trong Đế Quân. Dù vậy, là người giữ chức vụ trọng yếu trong Đế Quân, Tuần Phi Long cũng không chú ý quá nhiều đến mặt mũi của Gia Cát gia.



- Ta…



Sắc mặt trắng bệch, Hạ Thiên Thành đã hiểu, Phi Long tướng quân đang muốn giết hắn ngay đây.



Biết vậy, Hạ Thiên Thành liền xoay người bỏ chạy.



Hạ Thiên Thành đuổi giết mà đến, tốc độ rất nhanh. Hiện tại quay đầu chạy trốn tốc độ cũng không chậm.



Thế nhưng, Tuần Phi Long chỉ bước ra một bước.



Một bước này vậy mà lại vượt hơn trăm trượng, trong nháy mắt đã tiếp cận sau lưng Hạ Thiên Thành. Tuần Phi Long nhẹ nhàng điểm nhẹ ngón tay vào lưng Hạ Thiên Thành.


“Nếu thật sự không tìm được người, tốn chút Phương Tinh mướn người ta đánh mình cũng không phải ý tồi…”



La Chinh suy nghĩ lung tung cả đêm.



Ngày hôm sau, Lục Kiêu đem theo vài binh sĩ của Thanh Lam Đội đến đưa tiễn.



Thân là bách phu trưởng của Đế Quân, quân lương của Lục Kiêu cũng không nhiều, chỉ tặng một ít rượu ngọn để biểu hiện tâm ý.



La Chinh vui vẻ nhận quà, sau khi nói lời cảm tạ xong liền bước lên Phi Thiên Liễn.







Mấy canh giờ sau, Phi Thiên Liễn trở về Thanh Vân Tông.



Đi ngang qua Luyện Ngục Sơn cao vút trong mây, tâm tình La Chinh có chút thấp thỏm không yên.



Hắn nhận nhiệm vụ săn giết Đao Trùng, chính là để tích góp điểm tích lũy. Mà tích góp từng chút một điểm tích lũy để làm gì? Chính là để tiến vào Luyện Ngục Sơn.



Nghĩ đến việc sắp gặp được La Yên, hắn há có thể không kích động.



Chiếc Phi Thiên Liễn khổng lồ chậm rãi dừng lại sát bên Thanh Thiên Thai, La Chinh và các đệ tử Thanh Vân Tông khác nối đuôi nhau bước ra. Ngay sau khi ra ngoài, hắn liền dùng bộ pháp, hướng về phía Tiểu Vũ Phong mà chạy như điên.



“Nhận nhiệm vụ từ Tô đạo sư, vậy giao nộp nhiệm vụ hẳn cũng phải tìm Tô đạo sư!”



La Chinh vừa đi vừa suy nghĩ. Thế nhưng, khi đến giữa Tiểu Vũ Phong, tại tu luyện tràng của đệ tử ngoại môn, hắn lại chợt nhận ra, tất cả đệ tử ngoại môn đều tụ tập lại ở nơi đây. Mặt mày ai nấy đều mang vẻ khẩn trương, nhao nhao thảo luận gì đó.



- Chu Hiển, Mạc Xác, mọi người ở đây làm gì? Sao tất cả đệ tử ngoại môn đều tụ lại hết ở đây vậy?



La Chinh mơ hồ hỏi.



Chu Hiển, Mạc Xán nhìn thấy La Chinh, ánh mắt lập tức sáng lên.



- La Chinh, huynh cũng giỏi đấy. Dám vụng trộm xuống núi, thoáng cái đã nửa tháng, ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu. Có phải huynh đi ăn chơi lêu lổng ở Đế Đô hay không?



Chu Hiển cười nói.



- La Chinh huynh không phải loại người này, hẳn là có chuyện gấp cần làm.



Mạc Xán lắc đầu nói. Mặc dù không có thực lực, thế nhưng mắt nhìn người của hắn lại rất chuẩn.