Bách Luyện Thành Thần

Chương 658 : Sát ý

Ngày đăng: 21:37 20/05/20


Trong một năm nay, tháp Tội Ác không được bình yên cho lắm.



Nhiều sinh linh trong tháp Tội Ác cũng đang sôi nổi thảo luận, ngay cả một số sinh linh có lá gan hơi nhỏ cũng2tạm thời đi theo võ giả Nhân tộc rời khỏi tháp Tội Ác, tiến vào vùng đất nguyền rủa, bởi nếu lỡ có chuyện gì xảy ra thì bọn họ cũng không bị ảnh hưởng.



Trong động Huyền8Minh, La Chinh và đoàn người đang đội một cái lồng màu cam không ngừng tiến về phía trước.



Ngay sau khi rời khỏi cơ thể con Hung Hạt, Vân Lạc giữ được dây chuyền trên ngực La6Chinh, đồng thời cũng đẩy hai người Mông Xung và Thiên Hổ ra ngoài!



Lúc hai gã Ma tộc thoát khỏi vòng bảo vệ, họ cũng ngay lập tức tạo ra cương nguyên hộ thể. Nhưng mới duy3trì chưa được một nhịp thở, cương nguyên hộ thể liền biến mất. Vì ở khoảng cách gần nên đừng nói là Chiến Thánh, cho dù là Thần Hải Cảnh cũng không thể cản được Huyền Minh5Tử Quang bắn ra từ đầu con Hung Hạt kia!



Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của La Chinh, Vân Lạc thản nhiên hỏi: “Ngươi định khi nào thì ra tay?”



“Ta đang nghĩ xem gã ta đang trốn ở đâu.” La Chinh trả lời.



Vân Lạc thản nhiên nói: “Mông Xung sẽ không cho ngươi cơ hội này. Một khi đã rời khỏi trận pháp sương mù, gã sẽ ra tay với ngươi đầu tiên. Chỉ cần cướp được sợi dây chuyền trên ngực ngươi thì người chết sẽ là chúng ta.”



Lần này, Huân vô cùng tán đồng lời Vân Lạc nói.



Nhưng khác với Vân Lạc và Huân, La Chinh không có kinh nghiệm trong chuyện này lắm, hoặc phải nói là tâm La Chinh chưa đủ độc ác. Đại khái thì, Vân Lạc và Huân từng trải hơn La Chinh rất nhiều, khi khám phá các vùng đất nguy hiểm, một võ giả chín chắn sẽ sống sót, mà nếu toàn bộ người xung quanh ngã xuống thì tất cả kho báu đều sẽ thuộc về người đó!



Đợi khi mọi người rời khỏi con Hung Hạt to lớn kia rồi rời khỏi vực sâu thì sương mù ở khu vực trung tâm cũng dần tan.



“Sương mù bắt đầu tan rồi!” Nhìn sương mù nhanh chóng tiêu tan, La Chinh đột nhiên nhíu mày.



Vân Lạc cũng chớp mắt một cái rồi lập tức nói: “Chắc là do tốc độ trôi của thời gian. Tốc độ thời gian trong thế giới chúng ta nhanh hơn rất nhiều lần so với tốc độ thời gian trong cơ thể con Hung Hạt kia. Chúng ta đã ở trong cơ thể nó được vài ngày rồi, nhưng thực tế, bên ngoài đã là một thời gian dài rồi.”




Triệu Phần Cầm, Chu Chử Hạc và Lăng Yên nghe La Chinh nói vậy, trên mặt liền hiện lên vẻ vui mừng. Lời hứa này của La Chinh thật sự rất có giá trị!



Không có quái vật cản trở, tốc độ trở về của mọi người rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã tới phía dưới tháp Tội Ác. Mọi người vận chân nguyên xoay quanh La Chinh rồi bay lên, chỉ chốc lát đã tới đỉnh tháp.



“Cửa ra bị đóng rồi.” Lăng Yên nhìn thoáng qua, sau đó lập tức nói.



Cách cửa này là lối ra của tháp Tội Ác, khi Huyền Minh Tử Quang tràn ngập khắp động Huyền Minh, lối ra thường bị đóng lại, rất ít người sẽ mở nó ra.



La Chinh hướng tới phía sau cánh cửa, vươn nắm đấm nện lên trên đó.



“Ầm, ầm…”



Cùng lúc đó, ở đỉnh tháp, Mạnh Thiên vừa mới hành hạ hai vị Chiến Tôn cấp cao của Nhân tộc đến chết, nhiều vị Chiến Tôn cấp cao Nhân tộc chuẩn bị liều chết đánh lại, mà các vị Chiến Tôn cấp cao của Ma tộc cũng chuẩn bị ra tay để loại trừ Nhân tộc.



Đúng lúc này, ở lối ra trên tầng cao nhất lại truyền đến một hồi tiếng đập cửa.



Rất nhiều Chiến Tôn cấp cao tập trung ở đỉnh tháp bỗng ngây cả người. Huyền Minh Tử Quang đã lan ra rồi, làm sao còn người ở ngoài đó mà đập cửa nữa?



Một vị Chiến Tôn cấp cao Nhân tộc kinh ngạc vui mừng gọi vào: “Mau mở cửa! Chắc là Triệu Phần Cầm. Không, chắc chắn là La Chinh!”



Một vị Chiến Tôn cấp cao của Nhân tộc khác bỗng nhiên xông lên từ phía sau, chuẩn bị trèo lên cầu thang để mở cửa. Nhưng còn chưa kịp xông lên được nửa đường thì tay Mạnh Thiên đã nhanh chóng vung lên, một đường quyền mang lóe ra, trực tiếp đập lên vai người nọ. Vị Chiến Tôn cấp cao kia bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu, cuối cùng nằm trên đất không dậy được.



Sắc mặt các Chiến Tôn cấp cao Ma tộc đều đen lại, đáy lòng không hẹn mà cùng dâng lên nỗi sợ hãi. Chắc không phải tên nhóc kia đã trở lại đấy chứ?