Bách Luyện Thành Thần

Chương 702 : Trở về thành vân hải

Ngày đăng: 21:38 20/05/20


“Chuyện của Vân Điện? Chuyện gì?” Ninh Vũ Điệp hỏi, ánh mắt chợt lóe.



“Ra ngoài sẽ biết.” Nói xong, La Chinh quay đầu đi về phía cửa Băng Cung.



Mà lúc này Ninh Vũ Điệp và Huân2lại đối mắt nhìn nhau. Huân nhìn Ninh Vũ Điệp thật sâu, hai người hình như đều đang đọc được một số hàm ý như có như không trong mắt đối phương.



Sau đó Huân liền hóa8thành từng điểm kiếm linh, dung hòa vào trong cơ thể La Chinh. Ý thức của nàng ẩn nấp trong cơ thể La Chinh, ý thức đó cuộn tròn lại như một đứa trẻ nằm trong6cơ thể La Chinh, trên mặt có một chút biểu cảm mất mát nhẹ.



Lúc này ý thức của Thanh Long lặng lẽ giao tiếp với Huân: “Cô bé, cô đang mất mát gì vậy?”



Huân lạnh lùng3trả lời: “Đừng nói chuyện với ta!”



Thanh Long bị người ta nói vậy cũng chỉ biết cười khà khà, nhưng Xích Long cười ha ha nói: “Cô bé này có tâm sự rồi!”



“Mở miệng là cô5bé, cô bé, cho dù các ngươi thân là Chân Long thì tuổi thọ chưa chắc đã dài như ta đâu!” Huân lạnh lùng đáp lại.



Huân cũng là nhân vật nửa bước Giới Chủ rồi, huống hồ thân là Vương của Yêu Dạ tộc, nàng là vật tổ tinh thần của Yêu Dạ tộc, với nhãn giới của nàng thì thực sự cũng không coi trong mấy con rồng già trong đầu La Chinh này đâu.



Vả lại Huân cũng biết chuyện đó của Chân Long giới thì lại càng nắm rõ lai lịch của mấy con Chân Long này. Chỉ là bọn họ ký sinh trong đầu La Chinh, mà Huân thì lại là thể kiếm linh của hắn, mọi người đều dựa vào La Chinh nên nước sông không phạm nước giếng.



Hiện giờ tâm trạng nàng đang không tốt, làm gì để ý mà nói lời dễ nghe nói với họ.



“Võ giả các ngươi làm gì dùng năm tháng để ước lượng tuổi tác? Đó là cách nói của người phàm mà thôi. Với tâm thái hiện giờ của ngươi, không phải cô bé thì là gì?” Xích Long không cho là như vậy, ngang ngược nói.



Còn Huân đã nhắm mắt, không nói gì nữa, tâm tình vẫn rất tệ.



Đương nhiên La Chinh không biết trong cơ thể hắn đã xảy ra chuyện như vậy. Tính ra thì cơ thể hắn cũng đông đúc phết, không những hội tụ mấy con Chân Long mà còn có thêm một Huân. Còn về Hắc Hỏa trong lò luyện thần bí kia thì hình như cũng có ý thức của riêng mình, chỉ là linh trí có vẻ thấp hơn một chút mà thôi…




“Chúng ta lên trên đi!” Một võ giả Phí gia cười nói.



“Đi!”



“Trác đại tiên sinh này làm sao vậy? Lẽ nào đã trở thành Điện chủ nên giờ đến lộ mặt cũng lười nữa sao?”



“Vèo, vèo, vèo…”



Mười mấy bóng dang bay nhanh về phía Vân Điện. Nhưng khi bọn họ vừa bay được một nửa thì đột nhiên cảm nhận được một luồng hàn khí dày đặc bao phủ xuống.



Trong hàn khí đó ẩn chứa từng đợt sát ý, lập tức khiến bọn họ cảm thấy tim đập nhanh một hồi, trong nội tâm lập tức bị móng vuốt do sự sợ hãi hóa thành túm chặt lấy tâm can của họ.



Kể cả những người thường chậm chạp kia cũng cảm thấy có một luồng uy lực khổng lồ phát ra từ phía Vân Điện.



Từ bên rìa của Vân Điện có xây dựng một đài cao độc lập, đài cao đó được một cột đá rộng vài thước chống đỡ. Ninh Vũ Điệp đứng trên đài cao nhỏ bé đó, trên người mặc áo giáp huyền băng, lông vũ Băng Phượng dài đến hai ba trượng, rủ xuống dưới đài cao từ phía sau Ninh Vũ Điệp, không ngừng lắc lư trong không trung, đôi chân thẳng tắp đứng ngay tại chỗ.



Ánh mắt lạnh lùng của Ninh Vũ Điệp nhìn xuống thành Vân Hải, đồng thời đột nhiên phóng ra khí thế của bản thân. Luồng khí thế lạnh lẽo đến cực hạn, không thua bất kỳ một võ giả nam giới nào!



“Khí thế này chính là của cường giả Sinh Tử Cảnh!”



“Đây là khí tức của Ninh Vũ Điệp, nàng ta đã thành công tiến vào Sinh Tử Cảnh rồi!”



“Hỏng, hỏng rồi. Trác đại tiên sinh thất bại rồi sao? Hay là hắn không hề ra tay?”



Kỳ thực trong lòng mọi người rất rõ, nếu Ninh Vũ Điệp đã có thể đứng trên Vân Điện thì chắc chắn trăm phần trăm là Trác đại tiên sinh đã thất bại. Chỉ là trong lòng bọn họ vẫn còn một chút kỳ vọng, mong rằng Trác đại tiên sinh chưa hề ra tay! Nhưng kiểu kỳ vọng này chẳng qua chỉ là một loại tâm trạng tự lừa mình dối người được sinh ra trong tình huống cấp bách mà thôi.