Bách Luyện Thành Thần

Chương 708 : Tin xấu

Ngày đăng: 21:38 20/05/20


Đối với võ giả Sinh Tử Cảnh, vào khoảnh khắc chân nguyên ngưng tụ đến tối đa thì nó sẽ dần hóa lỏng, đây vốn là một quá trình rất dễ hoàn thành.



Nhưng tối nay, Ninh Vũ Điệp lại liên tục thất bại, tâm trạng không yên thì kết quả chính là như vậy.



Thông thường,2tu luyện dưới tình huống này thì lại là một việc hết sức nguy hiểm, rất có khả năng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, tự gây tổn thương cho chính bản thân mình, thế nên hầu hết các võ giả đều chọn buông thả một chút, tạm thời ngừng tu luyện.



Khổ nỗi Ninh Vũ8Điệp lại rất bướng bỉnh, thế nên khi trong đầu đang cố suy nghĩ vớ vẩn thì chợt cảm nhận được nỗi đau đớn truyền đến từ dưới bụng. Hóa ra là một luồng chân nguyên bị mất khống chế nên bất ngờ xông ra! Mà khi luồng chân nguyên này mất đi khống chế6cũng là lúc luồng chân nguyên khác trong đan điền của nàng bắt đầu bị kích thích.



Ninh Vũ Điệp nhất thời kinh hãi, lúc này mới thu lại tâm trạng, muốn củng cố lại những chân nguyên kia, chỉ có điều đã không kịp nữa rồi.



Chân nguyên mất khống chế bỗng vọt thẳng ra ngoài,3xuyên qua đan điền của nàng!



“Phụt!”



Một ngụm máu tươi phun ra, cho dù chỉ có một luồng chân nguyên, khi xuyên qua đan điền cũng chỉ gây tổn thương nho nhỏ, nhưng đan điền lại là vị trí trung tâm, cũng là nơi yếu nhất của mỗi võ giả, chỉ cần bị tổn hại một5chút thôi thì cũng sẽ gây ra tổn thương không nhỏ.



Ninh Vũ Điệp vừa ngăn chặn chân nguyên trong đan điền, vừa nuốt thêm một viên đan dược. Một lúc lâu sau, chờ đến khi đan dược có tác dụng hoàn toàn thì nàng mới dần hoàn hồn lại, chẳng qua sắc mặt vẫn trắng bệch.



Ninh Vũ Điệp tạm dừng tu luyện, nhưng tâm trạng vẫn không khá hơn là bao. Nàng đi tới bên cửa sổ, đêm nay trăng sáng, sao thưa, vô tình có thể nhìn thấy một ngôi sao có ánh sáng màu vỏ quýt nơi chân trời.



“Ngôi sao đó là?” Ninh Vũ Điệp nhíu mày, nàng cảm nhận được ánh sáng của ngôi sao ở nơi xa xôi kia bắn thẳng đến Vân Điện, giống như trong Vân Điện có người dẫn động lực ngôi sao vậy. Mà điều này sao có thể? Hết sức kinh ngạc, Ninh Vũ Điệp nhẹ nhàng chuyển mình một cái, lập tức biến mất khỏi Băng Cung.



Thật ra suy nghĩ của La Chinh không rắc rối như Ninh Vũ Điệp và Khê Ấu Cầm, giờ phút này hắn đang phóng cảm giác ra ngoài, bắt đầu kết nối với những ngôi sao trong vũ trụ. Trước đây, La Chinh đã nhiều lần thử kết nối với những ngôi sao, nhưng ngoài lần đầu tiên thành công ra thì lần nào cũng thất bại.
“Vì Thiên Tà Tông muốn trả thù cho những võ giả độc lập kia nên tất cả những người dân trong thành Hư Thiên nếu không bị giết thì đều bị cướp sạch, bảy đại thế gia bị diệt môn.” Đại Mộng chân nhân nói, lời ít ý nhiều.



“Bảy… bảy đại thế gia? Ngươi chắc chắn là bảy… đại thế gia sao?” Khê Ấu Cầm run rẩy hỏi.



Trong thành Hư Thiên, các gia tộc có thế lực tam phẩm có bảy đại thế gia, lần lượt là Lâm, Hoàng, Thường, Hứa, Tiếu, Trần, Khê. Trong đó, Khê gia là gia tộc đứng đầu, Khê Ấu Cầm không dám hỏi xem Khê gia nhà nàng thế nào nên mới hỏi như vậy.



Không ngờ Đại Mộng chân nhân lại trả lời trực tiếp hơn: “Khê gia cũng nằm trong số đó, hơn nữa còn nghe nói Khê gia là đối tượng tiêu diệt trọng điểm của Thiên Tà Tông. Cả Khê gia đều bị giết, toàn bộ đồ quý trong Khê Gia Bảo cũng bị đốt sạch rồi!”



Nghe thấy lời Đại Mộng chân nhân nói, hai chân Khê Ấu Cầm bỗng mềm nhũn, quỳ sụp trên mặt đất. Nàng thất thần nhìn chằm chằm phía trước, hai hàng nước mắt trào dâng, chảy dọc theo gương mặt xuống dưới.



Tuy trong lòng Khê Ấu Cầm cũng lo lắng, nhưng trước giờ nàng chưa từng nghĩ rằng một Hư Linh Tông lớn như vậy lại có thể dễ dàng bị công phá! Trong mắt Khê Ấu Cầm, ông cố của nàng, cũng chính là Thanh Hư đạo nhân, là tượng đài bách chiến bách thắng, tông môn vẫn luôn đứng sừng sững vạn năm, được gọi là tông môn đứng đầu thiên hạ, vậy mà nói đổ là đổ…



Thấy dáng vẻ thê thảm của cô gái nhỏ trắng trẻo kia, trong lòng vài vị trưởng lão Vân Điện cũng không nhịn được mà lắc đầu. Lúc này Ninh Vũ Điệp cũng đi đến, lạnh giọng nói: “Ta vừa mới nhận được tin, còn một đoàn người ngựa đang từ Khê gia đi đến Vân Điện ta rồi.”



“Khê gia còn có người sống ư?” Nghe thấy Ninh Vũ Điệp nói, trong mắt Khê Ấu Cầm lại lóe lên một tia hy vọng.



Ninh Vũ Điệp “Ừ” một tiếng rồi nói: “Hôm nay sẽ đến đây, có lẽ cần ngươi phối hợp một chút.”



“Phối hợp cái gì?” Khê Ấu Cầm lại hỏi.



Ninh Vũ Điệp cảm thấy này đáp án hơi tàn khốc, nhưng vẫn phải để cô tiểu thư Khê gia này tự mình đối mặt, vì thế nàng nói một cách thản nhiên: “Chờ họ tới ngươi sẽ biết.”