Bách Luyện Thành Thần

Chương 71 : Hoan hô

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Giữa không trung lúc này, Liễu Tồn Thế cứ như một vị Thiên Tôn, ánh sáng vàng chói vây quanh thân, khí thế hừng hực giống như một ngọn núi lớn áp xuống phía dưới, uy thế cực kì kinh người.



Một số đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong thực lực yếu kém bị luồng uy áp này bức bách đến mức chân mềm nhũn, ngồi bệt hẳn xuống đất.



Ánh sáng vàng kim trên toàn thân Liễu Tồn Thế cuối cùng biến thành một chiếc vòng tròn thật lớn, sau đó đánh ập xuống, bao phủ toàn bộ lôi đài ở bên trong.



Liễu Tồn Thế giẫm lên mép chiếc vòng, duỗi hai tay làm vài động tác, đồng thời lẩm bẩm.



“Diệt Thế Hoàn! Phá...!”



Có thể bước vào Tiên Thiên Cảnh thì đã thoát ra khỏi mức tuổi thọ cơ bản của nhân loại, bất kỳ người nào, nếu thông minh một chút thì tự nhiên cũng có một vài đòn sát thủ.



Mà Diệt Thế Hoàn chính là đòn sát thủ của Liễu Tồn Thế.



Diệt Thế Hoàn này cực kỳ tốn chân nguyên. Cho dù chân nguyên trong cơ thể Liễu Tồn Thế vốn còn thừa lại hơn năm phần, nhưng trong nháy mắt sử dụng Diệt Thế Hoàn đã liền hết sạch. Giờ phút này, khi đứng cạnh Diệt Thế Hoàn, sắc mặt hắn đã trắng bệch, ngay cả đứng cũng không vững.



Trong thâm tâm, hắn cũng không muốn dùng đòn sát thủ ở nơi này. Hắn muốn giữ lại Diệt Thế Hoàn để sử dụng trong những trận thi đấu lớn trong tông môn hơn. Nếu bây giờ hắn lộ ra đòn sát thủ của mình quá sớm, thì sau này khi giao đấu với những người khác, họ tự nhiên sẽ có đề phòng.



Nhưng hiện tại, hắn cũng không còn biện pháp nào tốt hơn.



Ngoại trừ sử dụng Diệt Thế Hoàn, hắn không nghĩ ra chiêu thức nào có thể thay đổi được cục diện hiện tại.



Nhưng điều khiến Liễu Tồn Thế không cam lòng hơn là, hắn lại bị một tên Luyện Tủy Cảnh bức phải ra đòn sát thủ.



Luyện Tủy Cảnh...



Trong suy nghĩ của Liễu Tồn Thế thì, chỉ cần duỗi tay ra là có thể tùy ý bóp chết như một con kiến, thế mà giờ hắn lại bị bức bách tới mức này...



Trong lòng Liễu Tồn Thế nhất thời không thể chấp nhận được kết quả này.



“Ngươi đã muốn chết, ta sẽ giúp ngươi!”




Lúc này, các đệ tử ngoại môn ở xung quanh lôi đài cũng sôi nổi tụ lại đây, trên mặt ai nấy cũng đều vui mừng. Kì thực, trong suy nghĩ của họ, chuyện thắng Thốc Thứu Phong rồi được ban thưởng gấp đôi đã không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng hơn là Tiểu Vũ Phong xuất hiện một La Chinh!



Trên lầu các cách đó không xa.



Sắc mặt Mộc Thanh Dương lúc này đã xanh mét, nàng ta nghiến chặt răng, oán hận mà nói: “Được rồi. Không cần bịt mắt nữa đâu, tiểu tử kia mặc đồ vào rồi.”



Tô Linh Vận chậm rãi hạ tay đang che mặt xuống, cười giảo hoạt nói: “Mộc tỷ tỷ, lần này phải xin lỗi rồi!”



“Xin lỗi có ích lợi gì? Thốc Thứu Phong chúng ta đã thua! Thua một tháng đan dược hay tiền tiêu là chuyện nhỏ, nhưng Liễu Tồn Thế chính là đệ tử ngoại môn được coi trọng nhất Thốc Thứu Phong, giờ lại thua một tiểu bối Luyện Tủy Cảnh, chắc chắn sẽ bị đả kích rất lớn, dẫn tới tâm tính bị ảnh hưởng.” Mộc Thanh Dương buồn bực nói.



Thật ra chuyện này, Mộc Thanh Dương có thể không để tâm, nhưng Liễu Tồn Thế lại chính là đệ tử mà nàng trọng điểm bồi dưỡng. Bây giờ bị La Chinh hung hăng đánh bại, chỉ sợ lòng tu luyện võ đạo của hắn đã bị hao tổn hơn phân nửa, về sau tốc độ tiến cảnh tất nhiên sẽ chậm lại rất nhiều, đây mới là điểm chết người.



Tô Linh Vận lại nghiêm mặt nói: “Bước đi trên con đường võ đạo, đã xác định sẽ gặp phải cường địch. Nếu như lòng truy cầu đỉnh cao của võ đạo dễ dàng bị đả kích như vậy thì cho thấy tâm tính của người này quá kiêu ngạo. Cường giả chân chính là phải biết đứng lên từ sau đả kích, không phải sao?”



Lời này của Tô Linh Vận, Mộc Thanh Dương từ chối cho ý kiến.



Nàng đúng là phải thừa nhận lời của Tô Linh Vận có lý. Tu luyện võ đạo quan trọng chính là tu tâm tính, nếu cứ thuận buồm xuôi gió thì một khi gặp thất bại sẽ bị đả kích rất lớn, chỉ sợ lúc đó có muốn đứng lên cũng khó. Ngược lại, chỉ có những người vẫn dốc sức hăm hở tiến lên sau khi thất bại thì mới có tư cách làm kẻ cười đến cuối cùng. Nhưng...



Lúc này mà Tô Linh Vận lại nói ra những lời ấy, khó tránh khỏi bị người khác nghi là khoe khoang.



Thấy nét mặt Mộc Thanh Dương vẫn xị ra, Tô Linh Vận lại cười tủm tỉm an ủi: “Thôi được rồi Mộc tỷ tỷ, sau này có cơ hội ta nhất định sẽ đền bù tổn thất cho tỷ!”



Mộc Thanh Dương bĩu môi, nhưng nghĩ đến thân phận của Tô Linh Vận, khiến cho nàng ta nợ mình một món nợ ân tình, thật ra cũng không tệ. Việc đã đến nước này cũng không có cách nào xoay chuyển nữa rồi.



Đêm nay, các đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong đều rất hưng phấn. Ai cũng say sưa nói về biểu hiện trên lôi đài của La Chinh.



Chẳng qua đương sự được nhắc tới thì lại không kích động như vậy, hắn còn đang bận để ý đến chuyện khác hơn.



Trở lại chỗ ở của mình, La Chinh lấy đống tinh hạch trong nhẫn tu di ra. Ngày mai hắn phải tìm Tô đạo sư đổi đống tinh hạch này thành điểm tích lũy, sau đó tiến vào Luyện Ngục Sơn.