Bách Luyện Thành Thần

Chương 711 : Người thắng

Ngày đăng: 21:38 20/05/20


Không ít đệ tử Vân Điện bàn tán về chuyện này, nhưng tuyệt đại đa số đều là hâm mộ. Lúc bọn họ đi tới đi lui qua bên người Khê Ấu Cầm, ánh mắt cũng thường đánh giá nàng vài lần.



“Ôi, La Chinh này cũng may mắn gớm. Ra ngoài lang thang hai năm, tu vi đột nhiên tăng mạnh, đã thế còn mang về một cô nàng một lòng một dạ như vậy…”



“Hâm mộ?2Có bản lĩnh thì ngươi cũng bố trí lấy một cái đại trận hộ tông, làm cho chúng ta hâm mộ xem. Người ta gọi cái đó là thực lực!”



“Chẳng lẽ các ngươi quên mấy lời đồn lúc trước rồi? Ta nghe nói Điện chủ chúng ta và La Chinh trước đây có chút chuyện, không biết bây giờ tâm tình Điện chủ thế nào.”



“Nằm mơ đi! Điện chủ chúng ta là nhân vật như thế8nào? Sao có thể coi trọng La Chinh?”



“Cũng không hẳn, nguồn tin của ta đáng tin hơn các ngươi. Gần đây một trưởng lão có thừa nhận, quan hệ giữa La Chinh và Điện chủ hiện tại rất căng thẳng! Nghe nói là bởi vì cô nàng này.”



Một vài tin tức cuối cùng cũng sẽ lan truyền ra bên ngoài theo một số con đường. Đối với một số võ giả nhanh nhẹn mà nói, muốn6nắm bắt được mấy tin tức này cũng không phải là việc khó, thế nên lại càng khiến cho mọi người suy đoán nhiều thêm. Nếu lời đồn này là đúng, không biết La Chinh định giải quyết thế nào?



“Két!”



La Chinh đẩy cửa mật thất tu luyện ra, một đôi mắt sáng ngời có thần nhìn quanh một vòng, chỉ nhìn thấy Khê Ấu Cầm đứng cách đó không xa, quay mặt về phía mình nở3một nụ cười, bên má hiện lên má lúm đồng tiền.



Khê Ấu Cầm không phải là một võ giả cần mẫn khổ luyện. Có thể tu luyện đến Thần Đan Cảnh chẳng qua là dựa vào đan dược và các loại tài nguyên chứ nàng cũng không mất nhiều thời gian để tu luyện. Nhưng nàng lại rất chú ý và khéo léo trong cuộc sống.



Chỉ cần là võ giả thì thường sẽ dùng phần lớn5thời gian của mình để tập trung tinh thần vào việc tu luyện, chỉ sợ bản thân sẽ bị rớt lại phía sau, sống phí thời gian, cho dù là nữ võ giả thì cũng không ngoại lệ. Nhưng với Khê Ấu Cầm thì lại khác, việc khéo léo trong cuộc sống rõ ràng quan trọng hơn tu luyện nhiều.



Sau khi yên ổn tiến vào Vân Điện, hầu như ngày nào nàng ta cũng xuất hiện trước mặt La Chinh với kiểu trang điểm và quần áo khác nhau. Cho dù là quần áo mặc ở nhà bình thường thì khi được mặc trên người nàng đều được phối hợp rất độc đáo, tạo ra một loại ý vị khác.



Nếu nàng vứt bỏ cái tính cách luôn khiến người ta chán ghét đi thì có lẽ nàng sẽ trở nên hoàn mỹ hơn trong mắt các võ giả khác. Đây cũng chính là lý do khiến nhiều đệ tử Vân Điện hâm mộ La Chinh.



“Ngươi ra rồi.” Khê Ấu Cầm cười nói.
Vân Điện vẫn còn Tiểu Chu Thiên Tam Sát Trận để dựa vào. Tuy sớm muộn gì Thiên Tà Tông cũng sẽ lựa chọn tấn công thành Vân Hải và Vân Điện, nhưng chung quy lại thì vẫn khó nuốt hơn thành Thiên Khải nhiều. Ngược lại, Thiên Hạ Thương Minh nằm ở nơi giàu có nhất thiên hạ là thành Thiên Khải, là nơi có khả năng lớn sẽ bị Thiên Tà Tông lựa chọn tấn công!



Mặc dù Thiên Hạ Thương Minh có một vị trùm thiên cổ kia, còn có ba vị Minh chủ có thực lực sâu không lường được, thực lực ẩn giấu trong Thương Minh có thể so với tông môn lục phẩm.



Nhưng đối mặt với Thôi Tà và Thiên Tà Tông, một người chẳng thể chống đỡ được cả cục diện, bọn họ không vội mới lạ.



Cũng may, truyền tống trận giữa thành Vân Hải và thành Thiên Khải vẫn còn tốt. Tuy hai tòa thành này cách nhau mấy ngàn dặm, nhưng thực tế cũng chỉ cách nhau một tòa truyền tống trận mà thôi.



Một tháng sau…



Bóng dáng Ninh Vũ Điệp tung bay ở phía bên phải Vân Điện, ánh mắt lơ đãng dừng trên người Khê Ấu Cầm.



Khê Ấu Cầm vẫn kiên nhẫn như trước, ngồi ở cửa mật thất mà La Chinh tu luyện, tay chống cằm, ngơ ngác nhìn cửa lớn màu xám.



“Khê Ấu Cầm là nữ nhân của ta…” Những lời này vẫn quanh quẩn bên tai Ninh Vũ Điệp.



Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi trầm xuống, ánh mắt lập tức lộ vẻ hâm mộ. Nếu có thể vứt bỏ thân phận Điện chủ, chờ đợi La Chinh giống nàng ta cũng là một loại hạnh phúc.



Đúng lúc này, Khê Ấu Cầm cũng cảm nhận được ánh mắt phía trên, nàng hơi ngẩng đầu nhìn Ninh Vũ Điệp cách đó không xa.



Ánh mắt hai người giao nhau, Khê Ấu Cầm chớp mắt một cái, sau đó nhe răng, nở một nụ cười với Ninh Vũ Điệp.



Trong lòng Ninh Vũ Điệp lúc này không biết là cảm giác gì, lạnh lùng hừ một tiếng, rồi lướt qua.



Còn Khê Ấu Cầm quay đầu lại… tiếp tục nhìn mật thất mà La Chinh tu luyện, trên mặt lộ ra một nụ cười như có như không, giống như nụ cười của người chiến thắng.