Bách Luyện Thành Thần

Chương 715 : Quân thần

Ngày đăng: 21:39 20/05/20


Ánh mắt mọi người đều tập trung vào La Chinh, đặc biệt là ba vị Minh chủ Thạch Khắc Phàm, Yên Duyệt Sơn và Mạc Hải Sơn.



Mặc dù La Chinh vào Hư Kiếp Cảnh đã là một sự bổ sung lớn cho chiến lực của Vân Điện. Nhưng so với thực lực mà La Chinh bộc lộ ra thì thuật phù văn của hắn còn xuất sắc hơn, vì vậy ở thời điểm này, mọi người đều cảm thấy La Chinh nên gia nhập tháp phù văn!



Vả lại bản thân La Chinh cũng không có lý do từ2chối, bây giờ gần như đều là người trên một chiến tuyến, có lẽ Thiên Hạ Thương Minh cần phải mượn tay La Chinh để chống lại Thiên Tà Tông mà La Chinh cũng cần dựa vào Thiên Hạ Thương Minh để chống lại Thôi Tà.



Khi mọi người đang mong đợi thì La Chinh lại lắc đầu: “Thạch minh chủ, rất xin lỗi, hiện giờ ta không thể vào tháp phù văn.”



“Tại sao?” Thạch Khắc Phàm cảm thấy kỳ lạ khi La Chinh từ chối.



“Thế cục hiện giờ đã không còn nhiều thời gian để ta bố trí8một đại trận nữa.” La Chinh lắc đầu.



Thứ La Chinh vẽ là thần văn, không phải phù văn, thời gian và kinh nghiệm cũng hao tổn nhiều hơn phù văn bình thường. Lúc đầu khi La Chinh bố trí Tiểu Chu Thiên Tam Sát Trận cho Vân Điện, hắn đã tốn vẻn vẹn gần hai tháng.



Mà diện tích của Vân Điện chỉ tương đương một phần mười của thành Vân Hải, mà thành Thiên Khải lại lớn hơn thành Vân Hải gấp ba lần có thừa. Bố trí một đại trận hộ tông cho thành Thiên Khải lớn6như vậy? Căn bản là không kịp.



La Chinh lập tức nói: “Có điều Thạch minh chủ yên tâm, ta sẽ tham gia chiến đấu.”



Mâu thuẫn giữa hắn và Thôi Tà phải có thời gian để nghe ngóng. Trước lúc đó, La Chinh vẫn còn một điểm cần lo lắng. Từ sau đại hội võ đạo lần trước đến nay, La Chinh đã trở về mà vẫn không hề nhận được một chút thông tin nào của La Yên.



Lúc đầu hắn chỉ đoán Thôi Tà muốn đưa Khê Ấu Cầm đi thì chắc La Yên sẽ không có chuyện3gì. Nhưng hiện giờ La Yên ở đâu? Bị Thôi Tà giấu ở chỗ nào? La Chinh lại không hề hay biết.



Trong lòng Thạch Khắc Phàm biết rõ không thể lay chuyển được suy nghĩ của La Chinh. Năm đó, tên nhóc này mới là Chiếu Thần Cảnh mà đã có thể chống lại Thần Đan Cảnh, vượt qua đúng một cảnh giới lớn! Mà hiện giờ hắn đã là võ giả Hư Kiếp Cảnh trung kỳ, liệu có thể vượt qua một cảnh giới lớn để đối đầu với cường giả Sinh Tử Cảnh được không?



Nếu như5có thể, vậy thì thực lực của La Chinh rất có khả năng còn hơn cả đám Thạch Khắc Phàm bọn họ…



“Nếu ngươi đã có lựa chọn của bản thân thì ta cũng không miễn cưỡng ngươi nữa. Ngươi có thể liên hợp với người khác, tạo thành một tiểu đội, nghe theo sự điều động của liên quân.” Thạch Khắc Phàm cười nói.



La Chinh gật đầu, sau đó liền chuẩn bị đi đăng ký.
Mấy vị trưởng lão lúc này đang tranh thủ thời gian khuyên giải Ninh Vũ Điệp, nhưng trước đó đã khuyên giải rất nhiều lần rồi mà căn bản không có hiệu quả.



Ngay lúc này, Ninh Vũ Điệp đột nhiên nhìn thấy La Chinh, đồng thời cũng nhìn thấy Khê Ấu Cầm ở phía sau hắn. Lông mày nàng lập tức dựng lên, cô nàng kia lại núp sau lưng La Chinh? Nhìn tư thế của nàng ta thì hình như là vì tránh mấy viên đá bay ra khi mà vừa rồi bản thân mình đánh vỡ mái vòm. Võ giả Thần Đan Cảnh mà lại sợ những thứ này?



Nàng ta thực sự khác người!



Trong lòng Ninh Vũ Điệp thầm đánh giá một phen, hình như để phát tiết bất mãn, nàng lập tức hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị rời đi.



Ngay lúc đó, La Chinh lại chắn ở phía trước Ninh Vũ Điệp, trong đầu đột nhiên vang lên câu nói “đàn bà là để lừa” của Phí Hàm, nhưng lừa như thế nào?



“Ngươi làm gì vậy?” Ninh Vũ Điệp ngẩng đầu nhìn La Chinh, trong cặp mắt phượng hình như có sát khí hung hãn. Thời gian này, Ninh Vũ Điệp đã giết quá nhiều người, dĩ nhiên đã nhiễm rất nhiều sát khí.



Có điều ngoài sát khí ra thì trong đồng tử nàng khi nhìn La Chinh vẫn ẩn chứa một tia hoảng loạn.



Thạch Khắc Phàm, Yên Duyệt Sơn, Mạc Hải Sơn và đám người Vân Điện đều nhìn La Chinh. Cho dù thế nào, nếu La Chinh có thể khuyên Ninh Vũ Điệp thì cũng là một chuyện tốt. Nhưng bọn họ lại không biết La Chinh định khuyên giải nàng thế nào, chỉ cần đừng một mình rời khỏi thành Thiên Khải nữa là được.



“Tiểu Điệp, đừng tùy hứng nữa…” La Chinh nhìn thẳng vào Ninh Vũ Điệp, giọng điệu nhẹ nhàng.



Đột nhiên nghe thấy La Chinh phun ra một câu như vậy, rất nhiều võ giả Hư Kiếp Cảnh trong đình nghị sự suýt chút ngã ngửa.



La Chinh này thực sự không coi mình là người ngoài, cũng không hề coi Ninh Vũ Điệp là Điện chủ!



Nghe thấy giọng điệu của La Chinh, trong lòng Ninh Vũ Điệp thoáng có chút nhộn nhạo. Chỉ là ánh mắt của nàng đột nhiên liếc tới Khê Ấu Cầm ở phía sau La Chinh, nhìn thấy biểu cảm lúc có lúc không trên mặt Khê Ấu Cầm thì một chút nhộn nhạo trong lòng đó lại lập tức bị tức giận bao phủ. Sau đó giọng nàng tăng lên tới tám độ: “Ngươi gọi ta là gì? Tiểu Điệp là tên để ngươi gọi sao? Ngươi là một thành viên của Vân Điện, ta là Điện chủ Vân Điện. Vậy thì ta là quân, ngươi là thần! La Chinh, phiền ngươi biết rõ vị trí của mình!”



Thạch Khắc Phàm vừa thấy vậy liền biết không xong. Hắn không phải người Vân Điện, cũng không nắm rõ quan hệ giữa Ninh Vũ Điệp và La Chinh, còn đám trưởng lão của Vân Điện mặc dù biết rõ lại không thể nói chuyện này ra ngoài. Lẽ nào Đại Mộng chân nhân phải nói với Thạch Khắc Phàm rằng Điện chủ nhà họ đang ghen, vì vậy mới tùy tiện như thế sao?



Thế nên Thạch Khắc Phàm vội vàng đi lên chuẩn bị khuyên can.