Bách Luyện Thành Thần

Chương 719 : Vậy ta đi tìm chết đây

Ngày đăng: 21:39 20/05/20


Phía dưới thành Ba Giang, mấy vạn võ giả Chiếu Thần Cảnh đều ngồi ngay ngắn cùng một chỗ, toàn thân đều mặc đồng phục của Thiên Tà Tông, vẫn duy trì hình dáng ngồi thiền, không ngừng phóng chân nguyên của mình ra ngoài.



Không ít người trong đó thường lấy đá chân nguyên hạ phẩm ra bóp nát, rồi hấp thụ chân nguyên trong đó để tiếp tục phóng chân nguyên ra ngoài thông qua cơ thể của mình.



Mà phía trên mấy vạn võ giả Chiếu Thần Cảnh đó lại có mấy trăm võ giả2Thần Đan Cảnh bay nhanh như con thoi, tụ tập tất cả chân nguyên lại cùng một chỗ, tạo thành những chùm chân nguyên mạnh mẽ, tiếp tục truyền lên trên!



Còn phía trên những võ giả Thần Đan Cảnh lại có sáu võ giả Hư Kiếp Cảnh mặc y phục màu xanh tụ lại với nhau. Chính sáu võ giả Hư Kiếp Cảnh này điều khiển, buộc những chân nguyên kia thành một phù văn to lớn, trong ký hiệu đó đang có một người, chính là Ninh Vũ Điệp!



Cho dù là người nào trong thành8Ba Giang này thì cũng không phải là đối thủ của Ninh Vũ Điệp.



Nếu là lúc trước, không tông môn nào có thể tập hợp toàn bộ võ giả trong tông môn lại một chỗ rồi phát huy hoàn toàn sức mạnh của họ ra, thì chỉ cần một mình Ninh Vũ Điệp cũng có thể giết hết võ giả trong thành Ba Giang rồi.



Nhưng bây giờ, Thiên Tà Tông lại có được sách lược kỳ lạ, tập trung hết chân nguyên của mấy vạn đệ tử Chiếu Thần Cảnh lại một chỗ, hình thành một6đại trận đủ để che lấp mặt trời. Mà đại trận này lại do sáu võ giả Hư Kiếp Cảnh điều khiển, vây chặt Ninh Vũ Điệp có tu vi Sinh Tử Cảnh trên vùng trời thành Ba Giang.



Trên mặt Ninh Vũ Điệp hiện vẻ mệt mỏi. Chẳng qua nàng cũng không muốn từ bỏ, thế nên vẫn không ngừng đánh vào phù văn to lớn kia.



Không kẻ nào dám khinh thường sức mạnh của Sinh Tử Cảnh, nên mỗi khi Ninh Vũ Điệp bắt đầu tích tụ chân nguyên, khí lạnh đáng sợ lập tức3được phóng ra từ trên cơ thể Ninh Vũ Điệp. Sau mỗi đòn đánh đó, phù văn đang vây chặt Ninh Vũ Điệp sẽ u ám đi hai phần.



Nhưng nàng vẫn thoát ra khỏi phù văn này được.



Khi chân nguyên của phù văn kia bắt đầu ít đi thì những võ giả Chiếu Thần Cảnh bên dưới lại lấy đá chân nguyên ra để tiếp tục bổ sung, tăng lượng chân nguyên là được.



Những võ giả Chiếu Thần Cảnh này hoàn toàn không cần phụ trách việc tấn công, họ chỉ cần góp chân nguyên của5mình vào là được.



Từ điểm này có thể thấy, loại chiến pháp kiểu này thực sự giống với Tiểu Chu Thiên Tam Sát Trận do La Chinh bố trí. Nguyên lý của Tiểu Chu Thiên Tam Sát Trận là lợi dụng hơn một nghìn phù văn nhỏ để cung cấp năng lượng cho một phù văn lớn, hai bên phân công rõ ràng, hiệu suất cũng được nâng cao gấp bội.



Sáu võ giả Hư Kiếp Cảnh liên tục điều khiển chân nguyên, lợi dụng phù văn để triển khai phản kích Ninh Vũ Điệp.



Không gian trong phù văn kia rộng khoảng hơn trăm trượng, Ninh Vũ Điệp di chuyển né tránh trong đó, cố gắng tránh đòn tấn công của bọn họ thế nên bọn họ có muốn giết chết Ninh Vũ Điệp cũng không phải chuyện dễ dàng gì.



Nhất thời, hai bên cứ giằng co như vậy.



La Chinh cũng không biết bọn họ đã giằng co bao lâu rồi, bây giờ hắn mới chạy tới, nhìn thấy bộ dáng thảm hại của Ninh Vũ Điệp thì sao lại không đau lòng cho được?



Từ trong tâm mà nói, làm sao La Chinh lại không quan tâm đến Ninh Vũ Điệp?



So với Khê Ấu Cầm, địa vị của Ninh Vũ Điệp trong lòng La Chinh chắc chắn quan trọng hơn. Chẳng qua trước đây La Chinh tức giận nên mới chống đối nàng, nào biết rằng trong lúc giận dữ nàng lại lao đi thế này?



Chạy đi thì cũng thôi, đã thế còn một mình nhảy vào nơi nguy hiểm như vậy. Thành Ba Giang gần như là một nửa thế lực của Thiên Tà Tông rồi, ngay cả liên minh cũng hoàn toàn tránh xa thành Ba Giang, thế mà nàng lại định tự mình đánh chiếm ư? Đây chẳng phải là lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa sao?



Chỉ lát sau, Hoa Thiên Mệnh, Bách Lý Hồng Phong và Bùi Thiên Diệu cũng chạy tới nơi. Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt bọn họ cũng biến đổi.



“Điện chủ! Điện chủ bị nhốt ở bên trong rồi! Mau về thành Thiên Khải gọi cứu viện đi!” Nhìn thấy vậy, Bách Lý Hồng Phong lập tức lộ ra bản tính…


Đối mặt với một tên đột nhiên xông đến thế này, Huyền Trần nhận ra có lẽ bản thân đã gặp phải phiền phức lớn rồi.



Lúc trước, Huyền Trần dựa vào “Điểu Lung” nên có thể yên ổn, không lo nghĩ gì mà trấn giữ thành Ba Giang. Thỉnh thoảng hắn còn điều khiển mấy nghìn võ giả ra ngoài rèn luyện, võ giả Hư Kiếp Cảnh vốn không phải là đối thủ của Huyền Trần. Hắn chỉ cần khua cờ chiến một chút là có thể dễ dàng chém giết bọn họ rồi.



Lần này, Huyền Trần vừa mới trở lại thành Ba Giang, bỗng nhiên lại gặp phải Điện chủ Vân Điện. Nữ nhân kia tấn công vào thành Ba Giang như một kẻ điên.



Vì vội vàng nên hơn một nghìn người trong thành Ba Giang đã chết trong tay nàng, ngay cả bản thân Huyền Trần cũng suýt chút nữa là mất mạng. Cũng may hắn chạy trốn nhanh, vội vàng tập trung toàn bộ võ giả trong thành Ba Giang, nhanh chóng bố trí “Điểu Lung”!



Lúc này, Huyền Trần nhận ra mình đã bắt được một con chim lớn. Cường giả Sinh Tử Cảnh, vậy mà cũng bị Huyền Trần hắn tiêu diệt, điều này sao lại không khiến hắn hưng phấn?



Tiếp đến chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Chỉ cần Ninh Vũ Điệp không thể thoát khỏi “Điểu Lung” thì cuối cùng chân nguyên của nàng cũng sẽ bị hao hết, đến lúc đó còn không phải mặc cho người xâu xé sao?



Hơn nữa, Huyền Trần còn có tính toán khác!



Nữ nhân kia là Điện chủ của Vân Điện, đại khái là nữ nhân lợi nhất trong Trung Vực, nhưng tuổi nàng lại còn rất trẻ, vẫn chưa gả cho kẻ nào! Nếu có thể bắt sống được nữ nhân này… trong lòng Huyền Trần bắt đầu tưởng tượng rồi.



Chỉ là Huyền Trần rất chắc chắn nên muốn biến ảo tưởng của mình thành sự thực. Chỉ cần chân nguyên của nữ nhân này tiêu hao hết thì trong tay hắn cũng không thiếu thủ đoạn để khiến nàng mất đi năng lực phản kháng, thậm chí còn có thể khiến tinh thần nàng bị mất phương hướng, trở thành dâm phụ* nhân gian…



*Dâm phụ: người phụ nữ phóng túng, dâm loạn.



Cho nên trong trận chiến này, Huyền Trần khá kiên nhẫn, dưới cái vẻ kiên nhẫn đó lại ẩn giấu một linh hồn đói khát như sói.



Nhưng thật không ngờ, đúng lúc này lại có một võ giả Hư Kiếp Cảnh từ đâu xông ra.



Thành Ba Giang là đội quân quan trọng của Thiên Tà Tông nên chắc chắn tạm thời thành Thiên Khải sẽ không ra quân tấn công. Nhưng tại sao bỗng nhiên người này lại xông ra?



Khi Huyền Trần đang nhìn võ giả Hư Kiếp Cảnh này thì hắn lập tức sử dụng sức mạnh của “Điểu Lung”, chuẩn bị lập tức giết chết người này.



Nhưng không ngờ, sức mạnh của võ giả Hư Kiếp Cảnh kia vượt xa tưởng tượng của Huyền Trần. Với hiểu biết của Huyền Trần, hắn cũng không hiểu La Chinh đã dùng thủ đoạn gì mà tránh được đòn tấn công của hắn.



Hắn chỉ biết là, hiện tại hắn đang gặp nguy hiểm.



Chẳng qua trong giờ phút quan trọng này, Huyền Trần cũng sẽ không dễ dàng lùi bước, càng sẽ không chạy trốn. Thành Ba Giang này là một thành luỹ kiên cố, sao hắn có thể chạy? Chạy trốn rồi bỏ qua Điện chủ của Vân Điện sao?



Trước mắt, Huyền Trần cũng chỉ đành liều mạng.



“Vù vù!”



Huyền Trần nhanh chóng khua cờ, sáu trưởng lão Hư Khiếp Cảnh cũng nhanh chóng thay đổi phương hướng, lấy chân nguyên ra cung cấp cho phù văn trên không. Cùng lúc đó, đồng thời tạo nên một phù văn to lớn ở một bên khác. Phù văn kia vừa mới thoáng hiện lên thì bỗng nhiên bao phủ về phía La Chinh.



Mà La Chinh sao có thể để Huyền Trần được như ý? Vốn dĩ hắn không hề dừng lại, bay thẳng về phía những võ giả Chiếu Thần Cảnh trong thành Ba Giang. Chỉ cần những võ giả Chiếu Thần Cảnh này vẫn tiếp tục cung cấp chân nguyên cho võ giả Hư Kiếp Cảnh phía trên thì trận pháp này sẽ không thể phá được.



La Chinh liếc mắt một cái đã nhìn ra vấn đề, trên mặt lộ một tia cười lạnh với những võ giả Chiếu Thần Cảnh này. Nếu những võ giả độc lập này đã chọn đầu quân cho Thiên Tà Tông, vậy chắc hẳn cũng đã tính đến cái chết của mình.