Bách Luyện Thành Thần

Chương 737 : Uy hiếp

Ngày đăng: 21:39 20/05/20


Trong Hư Linh Tông đã rất hỗn loạn.



Lúc trước, khi tấn công Hư Linh Tông, bọn họ đã càn rỡ như thế nào?



Trước điện Hư Linh, tấm biển với ba chữ lớn Hư Linh Tông đã bị bọn họ đạp vỡ, thay vào đó là một tấm biển bằng vàng ròng, bên trên khắc ba chữ “Thiên Tà Tông”. Tấm biển2bằng vàng này nặng đến ngàn cân, sáng lấp lánh trong điện Hư Linh, vô cùng khí thế.



Đáng tiếc, tấm biển này chỉ treo được mấy tháng…



Đám võ giả độc lập vốn tưởng rằng đi theo Thiên Tà Tông thì có thể ngồi vững trên toàn bộ giang sơn Trung Vực, cuối cùng Thiên Tà Tông quật khởi với tốc độ8như sao băng, mà tốc độ đi xuống cũng chẳng kém…



Đám võ giả độc lập vốn không phải do Thiên Tà Tông bồi dưỡng, bọn họ vốn cũng chẳng có lòng trung thành với Thiên Tà Tông. Trong khoảng thời gian này, có không ít võ giả đã rời khỏi Hư Linh Tông. Lúc đầu, trong Thiên Tà Tông vẫn có6các trưởng lão quản chế, nhưng đám trưởng lão cũng nhanh chóng bỏ trốn mất dạng, chỉ còn rất ít võ giả ở lại.



Trong điện Hư Linh, Thôi Duẫn ở một mình với hai cô gái bị phong bế sáu giác quan ở bên cạnh. Trong đó, một người chính là La Yên, còn lại là người yêu của Ngao Tường,3hai người đều có Âm Thể Tử Cực.



Bởi vì không tìm đủ ba người nên Thôi Tà vẫn luôn phong bế sáu giác quan của các nàng, thông qua bí pháp tu luyện để đưa tu vi của các nàng đạt tới Thần Đan Cảnh trung kỳ.



Thôi Duẫn mệt mỏi nằm trên trong long ỷ rộng lớn, ngơ ngác nhìn tất5cả trước mắt, trong mắt dường như lộ vẻ điên cuồng.



Mấy tháng trước, hắn còn có mộng đẹp, chờ thần quốc Thiên Tà thu phục toàn bộ Trung Vực, cha hắn sẽ là Quốc chủ thần quốc, còn hắn chính là Thái tử thần quốc. Một khi thần quốc được thành lập thì sẽ thành đại thống nhất, thiên thu muôn đời, sẽ không còn kẻ nào trong Trung Vực có thể đối đầu với hắn.



Đáng tiếc giấc mộng này quá ngắn ngủi, giống như thật sự chỉ là nằm mơ vậy. Sau khi tỉnh lại, hắn mới cảm thấy mình ấu trĩ đến cỡ nào…



Lúc này Thôi Duẫn đã tỉnh ngộ, hắn ngộ ra rằng dù thế nào thì vận mệnh cũng đã an bài cả, tên La Chinh kia không chỉ là khắc tinh của hắn, mà còn là khắc tinh của cha hắn…



Nhưng ngộ ra rồi thì sao? Trung Vực lớn như vậy, hắn cũng đã không còn chỗ để đi. Những võ giả độc lập kia còn có thể mai danh ẩn tích, bởi dù sao võ giả độc lập trong Thiên Tà Tông cũng rất nhiều, Thiên Hạ Thương Minh và Vân Điện muốn điều tra ra tất cả cũng sẽ rất khó khăn.



Nhưng Thôi Duẫn hắn lại là con trai của Thôi Tà, đường đường là thiên tài cấp Thần. Đạo lý nhổ cỏ nhổ tận gốc ai cũng hiểu, đừng nói đến việc La Chinh sẽ không bỏ qua cho hắn, mấy người trong Thiên Hạ Thương Minh nhìn thì phúc hậu hiền lành, nhưng người nào người nấy đều vô cùng khôn khéo, chỉ sợ có phải đào ba thước đất cũng phải tìm ra hắn.



Hắn đã không còn chỗ ẩn thân, không bằng thản nhiên đối mặt.



Thù giết cha, không thể không báo.
Trong đầu La Chinh cũng nhanh chóng suy tính. Những điều đám người Thạch Khắc Phàm có thể nghĩ tới, đương nhiên La Chinh cũng có thể. Tên trước mặt kia chỉ đơn thuần là muốn báo thù mà thôi, thế nên cũng chỉ muốn giết chết La Yên ngay trước mặt hắn!



Làm sao để bảo vệ tính mạng La Yên đây?



Dùng tốc độ nhanh nhất giết chết Thôi Duẫn?



La Chinh không chắc chắn có thể làm được điều này. Cho dù tốc độ của hắn rất nhanh, dùng cương nguyên bùng nổ kết hợp với thiên phú Truy Vân Sư thì cũng có thể lấy đi tính mạng của Thôi Duẫn chỉ trong nháy mắt. Nhưng vấn đề là luồng chân nguyên trong tay Thôi Duẫn đang quấn trên cổ La Yên, chỉ cần hắn động nhẹ ngón tay một cái là có thể cắt đứt cổ La Yên rồi!



Có nhanh hơn nữa thì cũng không thể nhanh bằng người này được!



“Nhìn qua có vẻ ngươi rất bình tĩnh.” Thôi Duẫn nhìn La Chinh thản nhiên cười nói: “Nhưng loại bình tĩnh này chỉ là giả vờ, ta nhìn ra được, ngươi đang rất sợ hãi!”



Nghe Thôi Duẫn nói vậy, La Chinh bỗng nhiên mỉm cười, tiếp lời: “Ngươi nói không sai! Ta quả thực rất sợ hãi, ta sợ ngươi giết muội muội ta. Nhưng…”



“Nhưng cái gì?” Thôi Duẫn hỏi.



“Nhưng…” Trong nháy mắt La Chinh đang nói chuyện, hắn liền bước ra một bước, bắt đầu vận chuyển cương nguyên.



Chẳng qua Thôi Duẫn cảnh giác hơn La Chinh tưởng nhiều. Bóng dáng La Chinh vừa mới chuyển động một chút thì ngón tay hắn đã lập tức kéo nhẹ, khiến luồng chân nguyên càng quấn chặt lấy cổ hai cô gái hơn. Trong luồng chân nguyên đó dần thấm ra một chút máu tươi, chỗ cổ của hai cô gái đã đỏ lên.



“La Chinh!” Nhìn thấy cảnh này, Ngao Tường cũng nóng nảy, vội vàng ngăn cản động tác của La Chinh.



Mà trên mặt Thôi Duẫn thì vẫn là nụ cười thản nhiên: “Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao? La Chinh!”



La Chinh cắn răng, nhìn chằm chằm Thôi Duẫn. Xem ra lần này tấn công Hư Linh Tông là một sai lầm, nếu sớm biết như vậy, hắn nên nghĩ cách bí mật lẻn vào Hư Linh Tông mới đúng. Nhưng La Chinh không phải thần tiên, đương nhiên không tính ra được việc này. Suốt quãng thời gian này hắn chỉ nhớ tới an nguy của muội muội, chỉ biết công phá Hư Linh Tông trước đã rồi tính.



So ra, Thôi Duẫn chỉ đang nhàn rỗi chờ kẻ địch tới. Chờ La Chinh đến nơi liền tìm cách giết chết La Yên trước mặt La Chinh.



Cái Thôi Duẫn muốn chính là điều này.