Bách Luyện Thành Thần

Chương 74 : Nụ cười xinh đẹp

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


La Chinh nâng trạng thái đề phòng lên mức cao nhất và cũng đẩy nhanh tốc độ chạy về phía lưng núi!



Những kẻ theo đuôi phát hiện La Chinh đẩy nhanh tốc độ thì cho rằng hắn muốn chạy trốn nên cũng nhanh chóng đuổi theo.



Một trong số đó có tốc độ cực nhanh, đi vòng qua đường núi rồi chặn đường La Chinh.



“Ha ha ha, từ khi nào mà một tên nhóc Luyện Tủy Cảnh cũng dám đặt chân lên Luyện Ngục Sơn? Da non thịt mềm thế này, đúng lúc ở lại cho ông đây luyện tay!”



Đó là một gã có làn da đen đúa, tuổi tầm ba mươi, nét mặt dữ tợn, mắt bé bằng hạt đậu, ánh mắt toát ra vẻ nguy hiểm.



“Tránh ra!”



La Chinh lạnh giọng quát, giống như một con báo trầm tĩnh đang ngồi phục tại chỗ, bất kỳ lúc nào cũng có thể nhào lên phản kích, cho dù tên mặt đen kia là một cao thủ Tiên Thiên.



Gã mặt đen kia cười nhạo một tiếng: “Ngươi đã vào Luyện Ngục Sơn thì nên hiểu rõ đây là nơi nào. Nếu ngoan ngoãn nghe lời ông còn có thể sống thêm hai ngày, chứ một tên nhãi Luyện Tủy Cảnh như ngươi, lúc nào cũng có thể bị mấy tên phía sau cắt tiết nhanh gọn!”



Những kẻ theo sau La Chinh nhìn thấy gã mặt đen ra tay trước thì đều yên lặng, không có bất cứ động tĩnh gì.



“Ta nhắc lại lần nữa, tránh ra, không thì chết.” Giọng La Chinh ngày càng lạnh.



Gã mặt đen không thèm để ý tới lời cảnh cáo của La Chinh. Trong mắt những người ở Luyện Ngục Sơn này, Luyện Tủy Cảnh căn bản không đáng để vào mắt. Cho dù lời cảnh cáo có nghiêm túc đến đâu thì cũng chỉ giống như con mèo con gào lên thôi, có gì mà đáng sợ?



Vì thế gã mặt đen không kiêng nể gì mà vươn ra bàn tay to lớn đen đúa ra muốn túm lấy La Chinh.



Nếu bị rơi vào tay gã mặt đen này, nhất định sẽ sống không bằng chết!



Trong nháy mắt, ấn đường La Chinh xuất hiện mũi châm nhọn mờ ảo đâm thẳng về phía gã mặt đen.



“Kinh Thần Thứ!”


“Đây là cây cung ca làm cho ta khi còn bé.” La Yên ngây ngẩn nhìn vào cây cung, sau đó hỏi: “Đường ca Phái Nhiên không nói gì với ngươi nữa sao? Ví dụ như tin tức của ca ta.”



Mấy lần trước Vương Yến Diêu đến, La Yên căn bản là chẳng buồn phí lời với hắn dù chỉ một câu, nhưng hôm nay lại chủ động đáp lời, Vương Yến Diêu tất nhiên là mừng rỡ đáp lại.



“Phái Nhiên chỉ nói, trong La gia mọi chuyện đều ổn, ca muội cũng vẫn bình an. Chẳng qua là, từ khi hắn đến Thanh Vân Tông cũng chưa từng về nhà lần nào, chỉ có truyền thư từ qua lại mà thôi.” Vương Yến Diêu cười nói.



La Yên mím môi, ánh mắt dù không nỡ rời khỏi cây cung, nhưng nàng vẫn nhẹ giọng nói: “ Đường ca Phái Nhiên thực lực không đủ, không có tư cách lên đây, nếu hắn có tin tức gì, phiền ngươi truyền lời lại cho ta.”



“Việc nhỏ thôi mà, làm phiền gì chứ? Yên nhi quá khách khí rồi!” Vương Yến Diêu cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài. Hắn dùng trăm phương nghìn kế muốn tiếp cận La Yên, không nghĩ tới La Yên lại chủ động nói ra như vậy, sao hắn lại không vui mừng cho được?



La Yên gật nhẹ đầu.



Nàng dùng đôi tay ngọc buộc lại gân trâu trên cung, sau đó nhẹ nhàng lấy một cục đá nhỏ từ trên đài nham thạch vô cùng cứng rắn ra đặt lên gân trâu, sau đó lại nhẹ nhàng kéo dây cung, mắt híp lại ngắm về vầng trăng nơi chân trời, buông tay.



Cục đá chớp mắt bắn ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn không bay tới được mặt trăng, mà tạo thành một đường cong rồi rơi xuống chân núi.



Cho dù là thế, đôi mắt La Yên vẫn cong thành hình trăng non, khiến ai nhìn thấy cũng biết lúc này, vị thiếu nữ lạnh lùng ít lời này đang vô cùng vui vẻ.



Vương Yến Diêu thừa dịp tâm trạng La Yên đang tốt tìm vài đề tài tán gẫu, sau đó mới mỹ mãn rời đi.



Vương Yến Diêu một đường đi xuống, đã thấy có mấy người đang chờ ở triền núi.



“Đại ca có gặp được nàng ta không?” Vương Hoành Chi đứng đầu hỏi, còn La Phái Nhiên thì theo sát phía sau.



Tâm tình Vương Yến Diêu lúc này giống như ngọn gió mát, hắn ra vòng qua đệ đệ mình, vỗ vai La Phái Nhiên nói: “Phái Nhiên, làm không tồi. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Yên nhi cười!”



La Phái Nhiên gật đầu nói: “Đương nhiên! Muội của ta bị nhốt ở đây, đương nhiên sẽ nhớ người thân. Nếu Yến Diêu đại ca thường xuyên lên núi thăm nàng, giúp nàng giải buồn, nhất định có thể khiến nàng vui lên.”



“Tất nhiên rồi! Hoành Chi, Phái Nhiên, hôm nay ta rất vui, buổi tối mọi người tụ tập làm một bữa đi!” Ai cũng thấy được, lúc này Vương Yến Diêu đang rất vui vẻ, nói xong hắn liền đưa mấy người xuống dưới Luyện Ngục Sơn.