Bách Luyện Thành Thần

Chương 739 : Thức tỉnh

Ngày đăng: 21:39 20/05/20


La Chinh không rõ sức mạnh này rốt cuộc là do cái gì tạo thành, thậm chí còn không cảm nhận được chân nguyên dao động trong đó.



Mặc kệ người thanh niên này đã vận dụng sức mạnh thế nào, La Chinh cũng chỉ có thể dốc toàn lực để đối phó!



Từng vòng sáng không ngừng lan tỏa quanh La Chinh, hắn không hề chậm trễ,2lập tức vận dụng tất cả sức mạnh từ các ngôi sao, kể cả lực vảy rồng cũng đồng loạt bộc phát chỉ trong nháy mắt!



Luồng sức mạnh này tràn ra, đủ để hủy diệt một dãy núi, cũng có thể khiến Trường Giang và Hoàng Hà khô cạn.



Nhưng sau khi va chạm với vòng sáng kia, La Chinh mới hiểu được sự chênh lệch về8thực lực giữa hắn và người thanh niên này.



Những vòng sáng này nhìn qua thì rất bình thường, thậm chí còn không hề cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong đó, nhưng khi La Chinh chạm vào nó, hắn đã cảm nhận được một luồng sức mạnh không thể rung chuyển tức khắc tràn ra!



Cho dù thực lực của La Chinh có tăng lên gấp6mười lần thì cũng không có cách nào lay chuyển được những vòng sáng đó!



“Bùm!”



Vòng sáng đầu tiên bất chợt nổ tung, ngay sau đó là vòng thứ hai, thứ ba, thứ tư…



Theo lý mà nói, một khi sức mạnh trong những vòng sáng này tràn ra ngoài thì liền có thể hủy diệt toàn bộ Hư Linh Tông. Nhưng bây giờ sức mạnh đó lại3khuếch tán theo phương hướng cực kỳ quái dị, không hề tràn ra bốn phương tám hướng, mà hoàn toàn trút xuống người La Chinh.



“Ầm ầm!”



Một âm thanh thật trầm vang lên…



Cả người La Chinh bị đánh bay, điên cuồng bắn về phía sau! Xẹt ra ngoài điện Hư Linh, qua cả Hư Linh Tông, vùng đồng bằng, qua cả thành Hư Thiên…



Bị luồng sức mạnh5này đẩy đi, tốc độ lao vút đi trong không trung còn nhanh hơn khi hắn bộc phát cương nguyên và chân nguyên để phi hành không chỉ hai mươi lần. Chỉ trong mấy hơi thở, La Chinh đã bay xa khoảng mấy trăm dặm!



Cuối cùng, La Chinh rơi xuống một cánh rừng rậm um tùm, liên tiếp đập nát mấy trăm gốc đại thụ rồi mới miễn cưỡng ngừng lại.
Quan trọng hơn là, La Chinh không hề cảm nhận được bất kỳ ác ý nào trên người thanh niên này. Nếu như hắn muốn giết mình, trong thời gian ngắn ngủi ở nơi đây, chỉ sợ rằng La Chinh đã chết mấy nghìn lần rồi. Nhưng đối phương lại chỉ thể hiện ra thực lực mạnh mẽ của mình, thậm chí còn cứu La Yên một mạng.



Nguyên nhân trong đó, đợi sau này hỏi Huân vậy.



Người thanh niên kia suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta cho ngươi thời gian một nén nhang.” Dứt lời, hắn liền chạm nhẹ lên mi tâm La Yên một cái, chỉ thấy các bộ phận miệng, mũi, mắt, tai của La Yên đều tỏa ra vầng sáng mơ hồ, phong ấn của La Yên đã được thanh niên tháo gỡ trong nháy mắt.



Thấy hắn dễ dàng phá giải phong bế sáu giác quan như thế, ba vị Minh chủ không nhịn được mà nhướng mày.



Thủ pháp này quả thật không thể tưởng tượng nổi…



Pháp phong bế sáu giác quan là một loại bí pháp tu luyện, Thôi Tà và Thiên Hạ Thương Minh đều nắm giữ bí pháp này. Có điều, khi dùng bí pháp này lại sinh ra ảnh hưởng ngoài ý muốn đối với tâm võ đạo, hơn nữa cũng khá phiền phức, vậy nên Thiên Hạ Thương Minh rất ít khi dùng đến.



Bí pháp này chẳng hề có bất kỳ tác dụng nào đối với mấy vị võ giả Thần Đan Cảnh, trái lại, nhờ có đại trận Thiên Ma Hợp Hoan nên bí pháp này lại rất thích hợp với Thôi Tà.



Quá trình phong bế sáu giác quan cực kỳ phiền toái, mà để hóa giải nó cũng vô cùng phức tạp. Nếu bọn họ mang La Yên về, sợ rằng cũng phải tốn một số thủ đoạn nhất định, ít nhất phải mất mấy tháng mới có thể từ từ phá giải.



Người thanh niên này chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái đã dễ dàng hóa giải phong ấn, thật sự khiến bọn họ không thể tưởng tượng nổi.



Mí mắt La Yên khẽ giật nhẹ, nàng bất chợt mở mắt ra, nơi đáy mắt còn đọng lại vẻ nghi hoặc.



Nàng bị phong ấn hơn hai năm qua, mặc dù trong thời gian đó bản thân không ngừng tu luyện, nhưng cả người vẫn rơi vào trạng thái bị phong bế. Nếu là những võ giả hơn trăm tuổi thì có lẽ sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn, bởi dù sao thời gian của võ giả vốn cũng dài đằng đẵng, bế quan tu luyện mười năm, thậm chí trăm năm cũng là chuyện thường tình.



Nhưng La Yên vẫn còn nhỏ tuổi, trong những năm tháng ngắn ngủi sống trên đời, nàng đã có đến gần một phần chín thời gian bị giam cầm trong phong ấn, vậy nên cũng có chút ảnh hưởng tiêu cực.



Nàng ngẩn người, mờ mịt nhìn hoàn cảnh lạ lẫm và từng gương mặt xa lạ trước mắt, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.



Bỗng nhiên một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt nàng. Ngay sau đó, trên gương mặt nhỏ nhắn tròn như trứng ngỗng liền hiện vẻ vui mừng. Cuối cùng, nàng hé miệng, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Ca…”