Bách Luyện Thành Thần

Chương 746 : Nỗi khổ trong lòng

Ngày đăng: 21:40 20/05/20


“Nhưng, nhưng mà…” Người thông báo nói lắp bắp.



“Ngay cả nói cũng không nên hồn, đúng là phế vật!” Người thông báo cũng là thuộc hạ mà Tiêu tông chủ thấy được nhất. Thường ngày người này luôn điềm tĩnh, vậy mà không hiểu sao hôm nay lại hoảng hốt như vậy, Tiêu tông chủ tức giận đến mức không thể kiềm chế nổi, đứng dậy trách mắng.



Song, Tiêu tông chủ cũng thấy có gì đó bất thường nên2hỏi lại: “ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”



“Bên ngoài, bên ngoài có rất nhiều người tới, rất nhiều võ giả.” Người nọ vẫn nói lắp bắp.



“Rất nhiều võ giả? Thực lực thế nào?” Tiêu tông chủ lại hỏi.



“Thuộc hạ cũng không biết. Tông chủ, hay là ngài đích thân ra ngoài một chuyến…” Người nọ đề nghị.



Tiêu tông chủ hừ lạnh một tiếng, trong lòng càng thêm nghi hoặc. Rốt cuộc là cường giả như thế nào8mà có thể dọa gã thành ra thế này?



Tiêu tông chủ lập tức cất bước đi ra, nhìn lên trên bầu trời liền thấy có hơn trăm người đang lơ lửng ở đó…



“Thực lực gì…” Tiêu tông chủ dò xét một lát, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh. Vừa hít vào xong liền ho khan dữ dội.



“Khụ khụ khụ…”



Tiêu tông chủ chính là võ giả Hư Kiếp Cảnh trung kỳ, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trên trời6kia thì vẫn không kiềm chế được mà ho khan.



“Cường giả Sinh Tử Cảnh…”



“Vẫn là cường giả Sinh Tử Cảnh…”



“Đây là hơn trăm vị cường giả Sinh Tử Cảnh?”



“Không, mấy vị đi đầu không phải cường giả Sinh Tử Cảnh, họ mạnh mẽ hơn cường giả Sinh Tử Cảnh nhiều! Chẳng lẽ là đại năng Thần Hải Cảnh trong truyền thuyết?” Tiêu tông chủ vất vả lắm mới ho xong, hai mắt mở to như chuông đồng, trong ánh3mắt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi.



Ôi trời ơi…



Sau khi đầu óc Tiêu tông chủ trống rỗng mất một lúc thì cũng bắt đầu nhanh chóng hoạt động trở lại.
Nhiều võ giả nghe thấy người thợ thủ công nói vậy thì đều ngẩng đầu nhìn lên trời.



Một hộ vệ thủ thành thấy cảnh này, mặt liền biến sắc, thân hình lập tức vút đi, chạy thẳng tới lầu trên cổng thành. Trên đó có một quả chuông lớn, hộ vệ kia đi tới liền bắt đầu gõ chuông dồn dập.



Quả chuông lớn đó chính là dùng để báo động, một khi gõ xuống thì những quả chuông khác cũng vang lên theo, hết chiếc này lại đến chiếc chuông lớn khác nối nhau vang lên. Chỉ trong chốc lát, tiếng chuông cảnh báo kéo dài vang lên khắp thành Thiên Khải.



“Xảy ra chuyện gì vậy?”



“Có phải là những cường giả thần quốc kia tới không? Nhanh vậy sao?”



“Lần này thành Thiên Khải ta phải đối phó thế nào?”



Võ giả trong thành Thiên Khải cũng bắt đầu hoảng loạn.



Một vị võ giả Thần Đan Cảnh đứng trên tường thành, dõi mắt nhìn lên những võ giả trên bầu trời kia, cuối cùng lẩm bẩm nói: “Hơn trăm vị cường giả Sinh Tử Cảnh. Đối phó? Trung Vực ta lấy cái gì ra đối phó?”



Ngay vào lúc chuông cảnh báo vang lên, ba vị Minh chủ và khoảng hai mươi vị trưởng lão Hư Kiếp Cảnh của Thiên Hạ Thương Minh cũng bay vụt từ trong thành ra. Bọn họ cùng tề tựu lại một chỗ, nhìn về những cường giả nơi xa kia, sắc mặt ai nấy đều hết sức khó coi.



Tuy La Chinh từng nói rằng hắn có thể mời đại năng Thần Hải Cảnh tới giúp.



Chỉ là theo ấn tượng ban đầu của nhóm người Thạch Khắc Phàm với La Chinh thì bọn họ cho rằng La Chinh có thể mời đến một hai vị thì cũng coi như không tệ rồi!



Dù sao thì để mời được đại năng Thần Hải Cảnh ra tay, cần trả giá lớn đến thế nào?



Cho dù thế nào, đúng như cách La Chinh nói, trong thành Thiên Khải có đại năng Thần Hải Cảnh trấn thủ, việc đối kháng với thần quốc Đại Vũ cũng tăng thêm vài phần hy vọng.



Thần quốc Đại Vũ hẳn sẽ không phái quá nhiều đại năng Thần Hải Cảnh tiến vào Trung Vực. Tuy thực lực của thần quốc có lớn mạnh hơn hẳn Trung Vực, nhưng đại năng Thần Hải Cảnh cũng không phải là rau cải trắng, sẽ không vì đánh dẹp một Trung Vực nho nhỏ mà điều động toàn bộ cường giả trong thần quốc.



Thế nhưng đại năng Thần Hải Cảnh trong miệng La Chinh còn chưa thấy đâu thì nhóm cường giả của thần quốc đã tới rồi.



“Chín cường giả Thần Hải Cảnh, chín mươi cường giả Sinh Tử Cảnh. Ha ha…” Thạch Khắc Phàm mặt mày khổ sở nói: “Cứu binh mà La Chinh trông chờ có tới hay không thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi…”