Bách Luyện Thành Thần

Chương 82 : Khu bán đấu giá thiên lộc

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Ở một tòa thiên điện trên trắc phong của Tiểu Vũ Phong, vài vị chấp sự của Thanh Vân Tông đang phát đan dược.



Lúc này cũng không có nhiều người lĩnh đan dược, ba người La Chinh lấy thẻ đệ tử ra, nhận đan dược từ chấp sự.



Tụ Khí Đan nhị phẩm này có thể tăng cường tốc độ ngưng kết chân khí của cơ thể, dùng để phụ trợ khi tu luyện, nếu ở ngoài Thanh Vân Tông thì có thể bán được với một cái giá tốt, nhưng trong Thanh Vân Tông lại là một vật tương đối bình thường.



Sau khi cất kỹ đan dược xong, ba người lại nhìn thấy một người mập mạp đang đi rất nhanh trên con đường núi tới đây.



Người nọ tuy rằng béo, nhưng tốc độ cực nhanh, trong Tiểu Vũ Phong cũng chỉ có một người như vậy, đúng là người mập mấy ngày trước bị thương trên lôi đài, Chương Vô Huyền.



“Vô Huyền huynh.” Ba người chào hỏi.



Chương Vô Huyền nhìn thấy mấy người La Chinh cũng mỉm cười tiến đến.



“Vết thương của Vô Huyền huynh đã hồi phục chưa?” La Chinh hỏi. Trở về từ Luyện Ngục Sơn, hắn liền bế quan liên tiếp ba ngày nên không có thời gian đi thăm Chương Vô Huyền.



Chương Vô Huyền lắc lắc cánh tay rắn chắc của hắn: “Vết thương cỏn con ấy mà, khỏi lâu rồi!”



La Chinh gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”



“Vô Huyền Huynh, ta thấy ngươi có vẻ vội. Việc lĩnh đan dược này cũng không phải chuyện gấp, hay huynh còn có chuyện quan trọng phải làm?” Chu Hiển ở một bên hỏi.



Chương Vô Huyền gật gật đầu, nói: “Thật ra, lát nữa ta phải ra ngoài Thanh Vân Tông một chuyến. Hôm nay khu bán đấu giá Thiên Lộc ở Đế Đô có việc lớn, ca ta kêu ta qua xem.”



“Khu bán đấu giá Thiên Lộc?” Hai người Mạc Xán và Chu Hiển đồng thời trợn mắt. Như nghĩ tới điều gì, trăm miệng một lời nói: “Vô Huyền huynh, huynh không phải người của Thiên Lộc - Chương gia chứ?”



Ngược lại La Chinh là trì độn nhất, nhìn phản ứng của hai người mà không hiểu ra sao.



Chương Vô Huyền thản nhiên gật gật đầu thừa nhận.



Trong đế quốc Phần Thiên, Thiên Lộc - Chương gia cũng coi như một gia tộc truyền kỳ.



Gia tộc này cũng không có thiên tài nào xuất sắc, Chương gia thậm chí không tính là sĩ tộc! Nhưng thực lực phía sau lưng gia tộc này còn vượt xa sĩ tộc thông thường! Thậm chí có thể sánh ngang với bảy đại sĩ tộc! Nguyên nhân là đệ tử Chương gia hầu như đều là thiên tài kinh doanh.
Chương Vô Huyền kinh ngạc nhìn La Chinh: “Huynh thật sự có đồ muốn bán đấu giá?”



Cũng không phải Chương Vô Huyền khinh thường La Chinh. Tuy rằng thực lực La Chinh rất mạnh, khả năng tiềm tàng trong tương lai không thể đoán được, người như La Chinh cũng là đối tượng mà Chương gia muốn lôi kéo, thậm chí đầu tư. Nhưng mà một đệ tử ngoại môn, có thể đưa ra được vật gì chứ?



La Chinh gật gật đầu cười nói: “Đúng. Ta muốn bán đấu giá một món đồ.”



“Cho ta biết đó là vật gì được không?” Chương Vô Huyền lại rất tò mò. Hắn cũng biết La Chinh không phải người ăn nói lung tung, nếu là vật không có giá trị thì hắn cũng không muốn bán đấu giá.



La Chinh đè thấp giọng nói: “Một viên Hỏa Hạt Tinh Hạch.”



Khuôn mặt đầy thịt của Chương Vô Huyền lập tức run lên một chút.



Người Chương gia đều có khả năng buôn bán trời cho, Chương Vô Huyền từ nhỏ đã được tiếp xúc nên mưa dầm thấm đất, vô cùng mẫn cảm đối với các loại bảo vật, tài liệu quý hiếm có giá trị.



Lúc Chương Vô Huyền nghe được La Chinh nói mình có một viên Hỏa Hạt Tinh Hạch, hắn cũng nghi ngờ có phải mình nghe nhầm hay không.



Hỏa Hạt Tinh Hạch có tác dụng phi thường, chính là nguyên liệu trân quý trong mắt luyện dược sư và luyện khí sư. Tạm thời không nói đến tác dụng của nó, quan trọng nhất là Hỏa Hạt Sư gần như đã sắp tuyệt chủng. Trong ký ức của Chương Vô Huyền, lần cuối bán Hỏa Hạt Tinh Hạch đã là ba năm trước.



Ba năm trước đây một viên Hỏa Hạt Tinh Hạch đã được bán với giá gần hai vạn Phương Tinh. Hơn nữa, theo hiểu biết của Chương Vô Huyền đó mới chỉ là tinh hạch của Hỏa Hạt Sư non.



Nếu La Chinh thật sự có một viên Hỏa Hạt Tinh Hạch muốn bán đấu giá, Chương Vô Huyền đã vô tình kiếm cho gia tộc một vụ làm ăn lớn.



“La Chinh huynh, huynh đi theo ta!” Chương Vô Huyền thấy La Chinh không giống nói giỡn nên đưa La Chinh đi tới một gian mật thất giữa khu bán đấu giá. Sau đó Chương Vô Huyền mới lên tiếng: “Có thể cho ta xem viên Hỏa Hạt Tinh Hạch kia được không?”



Thấy Chương Vô Huyền thận trọng như vậy, La Chinh lại có chút dở khóc dở cười.



Tuy biết, giá trị của Hỏa Hạt Sư trong đế quốc rất cao, nhưng bộ dáng này của Chương Vô Huyền không khỏi quá mức cẩn thận.



La Chinh chạm lên nhẫn tu di, chỉ chốc lát sau, một viên tinh hạch yêu thú màu đỏ sáng bóng bốc lên ánh lửa xuất hiện trên tay hắn.



Viên Hỏa Hạt Tinh Hạch này to bằng nắm tay, được giữ gìn nguyên vẹn, rõ ràng là một viên tinh hạch của Hỏa Hạt Sư trưởng thành.