Bạch Miên Hoa

Chương 14 :

Ngày đăng: 12:09 19/04/20


Chuẩn bị ăn trưa, bí thư chi bộ thôn họ Quốc dẫn theo mấy tay dân binh khỏe mạnh lăm lăm gậy và dây thừng trong tay tiến vào xưởng. Bí thư Quốc đứng bên ngoài nhà ăn, hai tay chống nạnh, nộ khí xung thiên hét lớn:



- Mau vào trong lôi ả làm chuyện chồn cáo đó ra đây!



Mặt Quốc Trung Lương đỏ rần, lắp bắp:



- Bố..., bỏ qua đi...



- Đồ bất lực! Mày thì được cái tích sự gì? - Bí thư Quốc chửi con trai rồi ra lệnh cho bọn dân binh. - Chúng mày đi đi!



Mấy tay dân binh nhìn nhau, nét mặt biểu lộ sự bối rối.



Bí thư Quốc nối giận hét:



- Nhìn cái gì? Đi mau, có chuyện gì tao gánh!



Phần lớn công nhân ngắn hạn chẳng nói chẳng rằng gì, chỉ đứng yên nhìn cảnh náo nhiệt trước mắt, nhóm của Mạch Điện lại reo hò cổ vũ. Tôi thu người thật nhỏ lại ẩn trong đám đông, chẳng dám xuất đầu lộ diện.



Mấy tay dân binh cầm gậy định đi vào nhà ăn.



Gã bảnh trai Giang Đại Điền ưỡn ngực đứng ngay trước cửa, quát lớn:



- Các người định làm gì? Ở đây còn có phép tắc nào không hả?



- Mày là thằng nào? Tao tìm con dâu của tao, mày có cản được không? - Bí thư Quốc xông lên, xẵng giọng đầy ngang ngược rồi quay sang phía mấy tay dân binh ra lệnh. - Đi vào trong bắt nó ra đây!



Giang Đại Điền hai tay cầm hai con dao giơ lên, đứng choán lấy cửa, hét:



- Để tao xem chúng mày có đứa nào dám bước qua cánh cửa này?



- Trước tiên là đập thằng oắt con này một trận cho tao! - Bí thư Quốc ra lệnh.



Mấy tay dân binh giơ gậy xông lên.



Bí thư chi bộ xưởng đã xuất hiện, quát lớn:



- Giữa thanh thiên bạch nhật, định làm trò thổ phỉ ở đây sao?



- Ông đang đánh rắm đấy à? - Bí thư Quốc nói.



- Té ra là ông! - Bí thư chi bộ xưởng nói - Đây là xí nghiệp nhà nước, không phải là một mẫu ba đất nhà ông. Hãy tìm một chiếc bao chứa bông gói cái uy phong của ông lại cho rồi!



- Xí nghiệp nhà nước cái quái gì, chỉ là một ổ điếm thôi! - Bí thư Quốc nói.




- Anh cắn đi! Đồ hưng dữ! Cứ cắn đi! Có cắn chết, tôi cũng chằng buông anh ra đâu...



Giang Đại Điền dùng sống dao lạnh ngắt gõ lên đầu Tôn Hồng Hoa, chế giễu:



- Tiểu thư! Thả tay ra, để cho anh ta đi. Anh ta nên đi!



Tôn Hồng Hoa bị sống dao lạnh ngắt làm cho rụt cổ lại, hai cánh tay tự nhiên lỏng ra. Lý Chí Cao đứng yên thộn mặt, trông chẳng khác nào một chú gà vừa thất bại sau một trận quyết đấu nói:



- Lý Chí Cao này quả thực không xứng với cô ấy. Phương Bích Ngọc! Tôi chết đi rồi, em nên lấy ai thì cứ lấy người ấy nhé!



Nói xong thì chạy đến bên giếng, hét to như đang tuyên thệ:



- Bố ơi! Mẹ ơi! Từ nay con không còn thấy mặt bố mẹ được nữa rồi!



Giang Đại Điền chụp lấy tay Lý Chí Cao, nói:



- Thằng ranh này, mày đừng coi thường tao thế. Mày có nhảy xuống thì chúng tao cũng vớt mày lên, mày thì chẳng việc gì nhưng chúng tao lại có việc để làm, lại phải vét giếng. Muốn chết thì quá dễ, nào nhảy lầu, nào cho điện giật, lấy dao cắt cổ, nhưng đừng bao giờ nhảy giếng. Toàn xưởng mấy trăm người vẫn cần đến nước của cái giếng này!



Tôn Hồng Hoa ra vẻ chân thành và vô tư ôm lấy Lý Chí Cao, nói:



- Anh nhảy xuống giếng em sẽ nhảy theo, dù gì thì em cũng là người của anh rồi!



Câu bộc lộ cuối cùng này của Tôn Hồng Hoa khiến đầu óc tôi trở nên mụ mị, chẳng hiểu gì cả.



° ° °



Lý Chí Cao Và Tôn Hồng Hoa đồng thời được điều động đi đơn vị khác. Lý Chí Cao đến tổ thông tin tuyên truyền của công xã, Tôn Hồng Hoa được điếu về Hội Liên hiệp phụ nữ công xã.



Ngày ấy, Phương Bích Ngọc trốn trong ổ trên tầng ba của mình khóc sướt mướt, lại còn đấm liên tục vào tường. Tôi đem chăn chiếu chuyển lên chỗ ngủ mà Lý Chí Cao đã bỏ lại, nơi đây vốn là chỗ của tôi. Nhìn lên những dấu vết trên tường mà Lý Chí Cao để lại, nghe tiếng Phương Bích Ngọc khóc tấm tức, nước mắt tôi trào ra chảy xuống miệng mặn chát.



Tôi gõ vào tường, giọng tôi sao mà khô chát:



- Phương Bích Ngọc! Chị đừng khóc nữa, đừng khóc nữa...



Từ phía dưới, chú tôi đang gọi, gọi đúng tên cúng cơm của tôi. Tôi quệt nước mắt và bò từ tầng ba xuống. Vừa bò xuống đất chưa kịp đứng vững, trước mặt các công nhân ngắn hạn, tôi đã nhận của chú một bạt tai trời giáng.



- Tại sao chú lại đánh tôi? - Tôi gào lên giận dữ.



- Mày làm liên lạc chuyên truyền tin tức cho Phương Bích Ngọc và Lý Chí Cao nên bí thư Quốc đã sửa đổi thành phần gia đình từ trung nông thành trung nông lớp trên rồi! - Chú tôi giận dữ nói.



Ngay cả một câu tôi cũng không thể hé miệng được, lại tiếp tục nhận một cú bạt tai nữa của chú. Mắt tôi hoa lên trong mờ mờ ảo ảo, tôi thấy chú tôi men theo tường rời khỏi phòng như một con chuột.