Bạch Miên Hoa
Chương 6 :
Ngày đăng: 12:09 19/04/20
Sau trung thu, trời nổi gió mấy ngày liên tục, trời rất cao và không khí rất trong lành. Bông cuồn cuộn ùa về xưởng như sóng trào, thời kỳ thu mua bận rộn đã bắt đầu. Đồng thời với việc thu mua, sáu mươi chiếc máy tách hạt cũng đồng loạt hoạt động. Tiếng nổ vang trời của chiếc máy dầu 135 mã lực làm rung chuyển không gian trong xưởng. Công nhân nữ được phân làm hai ca, mỗi ca làm liên tục mười tiếng đồng hồ. Rất khó lòng gặp được Phương Bích Ngọc. Dưới tay của tổ trưởng tồ nghiệp vụ chỉ còn lại hơn ba mươi người, lại là những con người thừa thãi.
Suốt cả ngày tôi ngồi bên chiếc cân bàn, công cụ làm việc là một cây bút chì và một bàn tính. Bông được chất lên cân, ghi số lượng, sau đó bông được xổ ra, cân lại bao bì để trừ. Thường nhầm lẫn, thường cộng sai, thường bị kế toán trưởng và tổ trưởng tố cân đong phê bình. Tôi biết, nếu không nể mặt ông chú, tôi đã bị họ đẩy ra làm công việc vác sọt rồi.
Chỉ một ngày mà đã dồn được một đống bông to tướng cao khoảng mười mét, trắng toát. Từ trước đến nay tôi chưa hề nghĩ rằng, người ta có thể làm ra được nhiều bông đến như thế, có thể dồn được những núi bóng cao đến như vậy. Xem ra, tin đồn rằng chỉ riêng bông của huyện Cao Mật đã có thể cung cấp đủ nhu cầu của đất nước Triều Tiên không phải là chuyện nói phịa, những lời của Lý Chí Cao đều là thật cả.
Những ngày ấy, con đường dẫn đến xưởng gia công ùn ùn xe cộ, ngoài xe cơ giới ra còn đủ các loại xe, tình trạng ách tắc giao thông là thường xuyên. Từ sáng tinh mơ cho đến chạng vạng tối, tiếng xe, tiếng súc vật, tiếng người huyên náo, ầm ĩ. Phân trâu, phân ngựa, phân lừa bị dẫm văng tứ tung, nhòe nhoẹt. Ngồi suốt cả ngày, toàn thân tôi tê cứng, đầu óc choáng váng. Có một ngày, vì xếp nhầm thứ tự một tấm phiếu nhập bông mà tôi ăn một cái bạt tai, thực ra đó không phải là trách nhiệm của tôi mà là của tay nhân viên chuyển phiếu. Búa Sắt Tử không đánh tôi, nhưng lão lại đứng về phía người đánh tôi, bởi người ấy là chú ruột của lão. Người này thân hình cao lớn, cánh tay còn to hơn cả đùi tôi do vậy mà tôi không dám đánh trả. Tôi chạy về ký túc xá, trèo lên lán, nằm khóc. Phương Bích Ngọc đang ngủ để làm ca đêm nghe thấy tiếng khóc của tôi, từ bên kia bức vách, cô ấy hỏi vọng sang:
- Sao lại khóc?
- Chú của Búa SắtTử...đánh tôi...
- Sao lại đánh cậu?
- Lão ta cho rằng tôi cố ý làm nhầm lẫn thứ tự phiếu...
- Là do cậu nhầm à?
- Không phải tôi...
- Thế là lão ta đánh cậu à?
-...
- Cậu không đánh trả chứ?
- Tôi đánh không lại... Lão ta cao đến hai mét...
- Búa Sắt Tử không bảo vệ cậu à?
- Lão đứng về phía chú mình, nói tôi bị đánh là đáng...
Tôi nghe thấy cô ta ngồi dậy rồi nói:
- Đi đi xem thử thằng cha ấy là người như thế nào!
- Chị Bích Ngọc à, thôi đừng đi nữa.Lão ấy to khỏe lắm.
- Vớ vẩn! Đi mau, chờ tôi ở trước cổng!
Tôi tin rằng những ai đã chứng kiến trận quyết đấu siêu đẳng ấy thì suốt đời không thể quên được. Có thể xem đây là một cuộc đại náo thứ hai sau chuyện vợ chồng lão Sài nhảy giếng.
Tôi nghe thấy tiếng chân nhảy từ tầng ba xuống của Phương Bích Ngọc, nhất định đó là một động tác vô cùng tinh luyện đẹp mắt. Tôi vội vàng, run rẩy từ tầng ba bò xuống, chạy ra. Phương Bích Ngọc đang đứng đợi tôi ở cổng ký túc xá nam.
- Đi! - Cô ấy nắm tay tôi lôi đi.
- Tôi có thể cuộn chăn xếp gối để rời khỏi nơi này, nhưng tôi phải nói rõ chuyện này. Xưởng trưởng không thể không phân biệt được trắng đen phải trái mà nói những lời phiến diện. Suy cho cùng chúng tôi cũng chỉ là nông dân, bám riết lấy mục tiêu đến đây để được làm công nhân ngắn hạn hòng kiếm ít tiền với hy vọng mua được mét vải may bộ quần áo mới. Tôi không có nhận thức cao, làm gì hiểu được cái gọi là liên minh công nông của các người. Tôi đánh con gấu đen kia chẳng qua cũng là một nữ nông dân đánh một nam nông dân, việc này quá bình thường đến nỗi công an chẳng thèm quan tâm nữa. Giữa đường gặp chuyện bất bình thì ai cũng có thể ra tay. Mã Thành Công cùng đến đây với tôi cậu ta bị làm nhục, người khác có thể khoanh tay đứng nhìn trò vui nhưng tôi thì không thể. Còn nữa, thưa xưởng trưởng, công nhân chính thức cũng không phải là do tổ tông truyền lại cho các người, con cái nhà cán bộ cũng không hề có bốn lỗ mũi! Xưởng gia công bông này là của Đảng Cộng sản, không phải là gia nghiệp tổ tông của các người. Tôi cầm giấy giới thiệu đến đây rồi, một câu nói của ông không đuổi được tôi đâu ông bảo tôi về, tôi không về; ông không đuổi tôi về có khi tôi lại tự về!
Lý Chí Cao đứng dậy, mặt trắng bệch, có thể là do bị kích động, cũng có thể là hồi hộp và sợ hãi nên giọng anh ta vừa nhỏ vừa run:
- Phương Bích Ngọc không thể đi... Cô ấy đánh quá đẹp, quá đúng! Đánh để tỏ rõ uy thế của công nhân hợp đồng. Công nhân hợp đồng ngắn hạn nào có phải là củ khoai trong nồi của các vị đâu muốn nặn thành hình gì thì thành hình nấy! Tôi nói xong rồi đấy!
Có ai đó gào lên một câu ngắn giống như trên sân khấu kịch:
- Phương Bích Ngọc không thể về!
Rất nhiều người đồng thanh họa theo:
- Phương Bích Ngọc không thể về!
Tôi cũng gào lên:
Phương Bích Ngọc không thể về!
Xưởng trưởng giận đến độ các thớ thịt trên mặt run run, hai tay đập vào mông thét lớn:
- Các người làm loạn rồi! Các người làm loạn rồi!
- Chúng tôi không làm nữa, coi thường chúng tôi quá, không coi chúng tôi là người nữa! - Ai đó lên tiếng kích động.
Bí thư chi bộ xem tình thế không xong, vội vàng đấu dịu:
- Phương Bích Ngọc là người chính trực nghĩa khí, không sợ kẻ địch khỏe hơn mình, dám đấu tranh và đã thắng lợi, dạy cho bọn kiêu dân một bài học nhớ đời để làm rõ uy phong của xưởng chúng ta, về cơ bản mà nói đây là chuyện tốt. Xưởng trưởng nói khai trừ cô là đùa vui, là dọa cô về sau đừng đánh nhau với đàn ông nữa vì sợ cô gặp họa thôi. Công nhân chính thức, công nhân hợp đồng hay con em cán bộ cũng đều là người cùng giai cấp từ năm châu bốn biển về đây vì mục tiêu Cách mạng cả thôi. Phải đoàn kết lại, không được chia rẽ; cần quang minh chính đại, không chấp nhận âm mưu quỷ kế. Cuộc hội nghị hôm nay kết thúc tại dây. Phương Bích Ngọc không nên suy nghĩ bậy bạ, cần phải tập trung làm việc, xưởng không bao giờ đãi bạc với cô. Giải tán!
Phương Bích Ngọc cúi người trước bí thư chi bộ, nói:
- Trời cao đất dày nhưng không cao không dày bằng tấm thịnh tình của ông. Xin cám ơn!
Chú tôi kể lại rằng, sau khi về đến văn phòng, bí thư đã giáo huấn xưởng trưởng một trận ra trò, nói suýt chút nữa thì ông đã gây ra đại loạn, lúc này mà xảy ra chuyện đình công thì chúng ta đều hỏng bét cả. Xưởng trưởng nói cô Phương Bích Ngọc này quả không phải là chiếc đèn cạn dầu.
Chú còn chửi tôi là đồ không ra hồn ra dáng gì cả, là chó đái không với tới tường, là mèo chết không leo được cây...
Hai ngày sau, Búa Sắt Tử nói với tôi:
- Mã Thành Công, không cần cậu ở đây nữa, đến phân xưởng tách hạt mà tìm chủ nhiệm Quách. Bắt đầu từ nay, ông ta sẽ quản lý cậu.
Chủ nhiệm Quách là một lão mặt rỗ, là công nhân chính thức. Lão biết hát kinh kịch, hát vở "Tô Tam khởi giải" rất hay, lại còn biết gõ thanh la, gõ trống. Chủ nhiệm Quách Mặt Rỗ nói với tôi:
- Cậu nhóc phụ trách việc khiêng sọt nhé!