Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 1 : Nhạc sư kinh đô (1)

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


Giờ ra chơi, Lý Việt Bạch phát hiện học sinh của mình có điểm là lạ.



Nữ sinh Vương Nhụy bình thường vốn cực ồn ào, hiện tại lại không ra ngoài đuổi bắt đùa giỡn, mà là an an tĩnh tĩnh ngồi trên ghế nhìn điện thoại di động, vẻ mặt ưu thương hậm hực, nhìn nhìn, trong chốc lát bỗng úp mặt xuống bàn mà khóc.



"Thầy Bạch, Vương Nhụy khóc, thầy mau sang xem một chút đi." Lớp phó học tập Hàn Mai vẻ mặt lo lắng thông báo.



Làm giáo viên mới ban ngữ văn kiêm chủ nhiệm, Lý Việt Bạch luôn cố gắng trở thành người thầy mẫu mực, nhiều lần vinh dự được nhận đủ loại danh hiệu thượng vàng hạ cám "Giáo viên ưu tú thập toàn của Lam Kiều Bắc Kinh", "Top 8 nam thần trường trung học", "Bạch nguyệt quang trong cảm nhận của nữ sinh đã tốt nghiệp", đủ loại danh hiệu từ cao xuống thấp, bởi vì hắn lớn lên xinh đẹp, tính cách vừa tốt bụng lại sáng sủa, luôn giúp đỡ mọi người, lúc lên lớp, học sinh không bao giờ nghiêm túc gọi hắn là thầy Lý, mà toàn gọi thầy Bạch.



Vương Nhụy như vậy lại khóc, lớp học vốn dĩ rất ồn ào, trong chớp mắt yên tĩnh lại, từng ánh mắt tò mò nhìn về phía cô.



"Bây giờ là giờ ra chơi, ở trong phòng học làm gì, ra ngoài chơi đi." Lý Việt Bạch khoát tay: "Ai cũng có lúc tâm tình không tốt thân thể không thoải mái, Hàn Mai đưa Vương Nhụy tới phòng y tế, các em không cần lo lắng."



Ai cũng từng là học sinh, chắc chắn không ai không biết lúc mình xấu hổ, sợ nhất là để người khác nhìn thấy, lúc này lại bị giáo viên hỏi thăm, quả thực là trở thành tiêu điểm, tuy Vương Nhụy là nữ hán tử da dày thịt béo... dù sao thì vẫn là nữ sinh!



Lý Việt Bạch bề ngoài bình tĩnh, kì thật nội tâm âm thầm kì quái: Đứa nhỏ Vương Nhụy này gia đình, tính cách đều rất bình thường, chắc chắn sẽ không có chuyện gì, càng không trêu chọc phải thứ gì phiền toái, chẳng lẽ là yêu sớm? Cùng bạn bè cãi nhau? Hay là làm mất đồ mới mua?



"Thầy, em không sao." Vương Nhụy ngẩng đầu lên, nước mắt nước mũi tùm lum, giơ di động: "Chỉ là, chỉ là hôm nay là ngày giỗ của nam thần, em thật đau lòng, hu hu hu..."



"Nam thần?" Ngày giỗ? Ngày giỗ của ai cơ? Lý Việt Bạch không hiểu gì cả.



"Là, là của nam thần 2D." Vương Nhụy một bên khóc nức nở, một bên không quên kịch liệt đề cử.



Nhận lấy di động trong tay Vương Nhụy, màn hình hiện lên video đang xem dở, trong video là bức tranh một nam tử cổ phong, người mặc bạch y phiêu dật, mi thanh mục tú, mặt tươi cười đầy dịu dàng, trong ngực ôm một cái đàn tranh, mái tóc dài hơi rối tùy ý thả, cánh hoa bay lượn trong gió, chính là người có phần trong suốt, mây mù lượn lờ, trên đầu còn có một vầng sáng.



Đây chính là người Vương Nhụy nói, nam thần 2D.



Ấn vào nút play video, thanh âm trữ tình réo rắt tha thiết của nhạc cổ phong truyền ra, còn có giọng nam độc thoại: Ngươi đi rồi, hoa lê ở kinh đô không còn nở nữa.



Trong video, từng dòng bình luận hiện lên chi chít:



"QAQ, người up cho một đao thật tàn nhẫn"



"Người tốt như thế kia, trên thế giới sẽ không bao giờ xuất hiện."



"Hu hu hu ta không cần biết, ta muốn Vân ca ca, Vân ca ca là tốt nhất."



"500 anh em cùng tặng cho tác giả vài con dao đi."



"Tặng dao làm sao đủ, phải tặng thùng xăng! Tính mị vào!"



"Cánh hoa lê tan trong gió, chỉ có tiếng nhạc hiểu lòng ta."
Lý Việt Bạch mở ngăn kéo, uống một hớp bia vào miệng.



"Dao tốt thì tốt thật, nhưng mà nơi này không chịu đựng được." Hắn chỉ vào vị trí trái tim.



"Cái xổ số thầy bảo là chuyện gì?"



"Càng là người nghèo khó, càng mong giàu lên trong một đêm. Người này nghèo khó đã lâu rồi, có thói quen thường xuyên mua xổ số." Lý Việt Bạch giảng giải: "Trên giày gã có vệt sơn trắng -- gần đây nhất chỉ có giao lộ giữa đường Nam Kinh với đường Tây Ba là có trát phấn mặt đường, thời gian là hôm qua, mà trong vòng mười dặm xung quanh đây, mua dao không hạn chế số lượng mà không có giấy chứng nhận của cửa hàng cũng chỉ có chỗ đó. Trong tay gã là hai con dao chuyên để chặt thịt giống của Vương mặt rỗ, cũng không bóc mác, một con dao 100 đồng, hai con ưu đãi 198 đồng, các em nói xem, liệu hắn có dùng 2 đồng còn lại mua xổ số không? Thói quen thật là một thứ đáng sợ..."



...



"Đầu thầy hơi choáng, đi ra ngoài chút." Lý Việt Bạch phất phất tay: "Tự học!"



Tửu lượng của hắn rất kém, uống một chút là say, vừa rồi là cố gắng chống đỡ.



Chỗ cửa ra vào toilet có mấy cái bậc thang.



Lý Việt Bạch không để ý, liền trượt chân ngã xuống.



Trước khi hôn mê hắn mơ mơ hồ hồ nghĩ ngày mai báo mạng sẽ giật tít gì.







Mẹ nó thiểu năng.



Không biết hôn mê bao lâu, sau khi tỉnh lại, Lý Việt Bạch cảm thấy trí ngu của mình đã được nâng cấp lên một tầng cao mới.



Chính mình cưỡi trên lưng một tuấn mã màu trắng, bộ yên ngựa nạm bảo thạch hắn không gọi tên nổi, trông cực kì thanh lịch hào phóng. Chính mình mặc bạch y, dù kẹp chặt tay áo cũng không mất đi phiêu dật, trên người còn khoác thêm một chiếc áo khoác màu đen, mang mũ choàng. Nhìn kĩ hai tay của mình, ngón tay thon dài tinh tế, khớp tay phân minh, bởi vì không có thói quen cưỡi ngựa, nên bị mài đến sưng đỏ...



Nam tử anh tuấn phía trước ghìm cương ngựa lại, quay đầu vui vẻ nói: "Vân tiên sinh, đến kinh đô rồi!"



Trong đầu đinh lên một tiếng, truyền ra âm thanh của hệ thống: "Chào ngài, hoan nghênh đi vào hệ thống tự cứu của nam thần bạch nguyệt quang, vị trí tác phẩm hiện tại: Thượng kinh lạc hoa, nhân vật hiện tại: Vân Duy Tri."



Lý Việt Bạch tình nguyện men theo cống thoát nước bò trở lại nhà xí của trường.



Mẹ nó mẹ nó mẹ nó.



Thế quái nào lại tới cái video vừa nói tới?



Ông đây mà chết thì hoa lê kinh đô đếu có nở đâu nhá!